Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 305:--- Đồng Sinh Cộng Tử ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 10:41:46
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Phải, chúng ngoài!” “Ta bệnh, ban đỏ, vì lẽ gì nhốt chúng trong thành chờ c.h.ế.t!!” “Chúng đông như , chẳng lẽ còn xông khỏi cổng thành ?” “Bệ hạ từ bỏ, triều đình từ bỏ chúng ! Thái y căn bản cứu chúng , bọn họ cứu chúng !! Hu hu hu...” Dân chúng bắt đầu mất kiểm soát cảm xúc.

 

Trơ mắt bên cạnh ngã xuống, thể sợ hãi ? “Hoang Thành là hậu duệ của tội thần, tội là tổ tiên, lẽ nào chúng cũng đáng c.h.ế.t ? Mấy vạn bá tánh , chẳng lẽ đều đáng c.h.ế.t hết ?” “Đi thôi, chúng đông như , chẳng lẽ còn xông phá cổng thành ?” “Cùng lắm thì, cá c.h.ế.t lưới rách với bọn chúng!” Quần chúng kích động, tất cả đều mang theo binh khí tay. Có mang theo cuốc, mang theo d.a.o phay, sắc mặt hung thần ác sát.

 

Lục Chính Việt trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý. Trên tường thành từng hàng tướng sĩ, tay giương cung tên kéo căng, mũi tên chĩa thẳng cổng thành. Các tướng sĩ phía tay cầm trường đao, sát khí lẫm liệt. “Bọn quan các ngươi, trốn màn lộ diện, đợi chúng c.h.ế.t sạch, các ngươi liền thể rời .” “Vì lẽ gì chứ!!” Mọi chỉ Phủ Thành chủ Hoang Thành. “Cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách, ! Chúng cũng ngoài!” “Chúng c.h.ế.t, nhưng con cháu chúng thể ngoài, cũng coi như đáng giá!”

 

Bá tánh bắt đầu hò hét, tất cả kích động phẫn nộ, tình thế đôi bên căng thẳng. Bá tánh Hoang Thành vô kể, nếu thực sự sợ c.h.ế.t xông phá cổng thành, tất sẽ mang đến đại loạn cho Bắc Chiêu. “Bọn quan các ngươi, chỉ ức h.i.ế.p bá tánh, quản sống c.h.ế.t của chúng ! Ta liều mạng với ngươi!” Người đàn ông trong bóng tối, thần sắc âm u, trong mắt tràn ngập huyết sắc.

 

Chỉ thấy điên cuồng cầm d.a.o cắt rách cánh tay của , m.á.u tươi văng tứ tung. Hắn dùng hai tay bôi máu, như điên lao về phía Lục Chính Việt. Hiện nay tuy tìm nguyên nhân dịch bệnh, nhưng dân gian ngầm lời đồn, tiếp xúc máu, nước bọt, khí, đều khả năng lây truyền. Hắn, cố gắng vẩy m.á.u tươi lên Lục Chính Việt. Cái tâm đáng c.h.ế.t! “Xuống địa ngục , cùng chúng xuống địa ngục !!”

 

27_Rầm! Một tiếng động lớn vang lên. Dung Triệt vội vã về, một cước đá tên nam tử điên loạn ngã lăn đất. Tên đàn ông ngã đất rên rỉ. “Đồ đáng c.h.ế.t, ai cho ngươi cái lá gan đó!” Dung Triệt từng cước từng cước đạp mạnh n.g.ự.c tên đàn ông. Lục Chính Việt hề ngăn cản. Cho đến khi tên đàn ông thở thoi thóp.

 

Lục Chính Việt mới : “Dịch bệnh , Chính Việt từng trốn màn tham sống sợ c.h.ế.t, vẫn luôn ở tiền tuyến, chư vị ý kiến gì ?” Mọi mím chặt môi, một lời. “Ta chư vị lo lắng, lo lắng triều đình từ bỏ chư vị. Chính Việt tại đây thề, tuyệt đối sẽ đồ thành, cũng sẽ từ bỏ bất kỳ một bá tánh nào!” “Nhất định sẽ kiên thủ đến cùng!”

 

Mèo Dịch Truyện

“Miệng bằng chứng! Chính Việt là mệnh quan triều đình, là tấm gương của triều đình, hãy để an tâm!” Lục Chính Việt xổm xuống, bôi một vệt m.á.u đất. “A...” Mọi kinh hô. Chỉ thấy xé xuống khăn che mặt của , chút giữ đối diện với tất cả bệnh nhân. Máu tươi nhỏ giọt tí tách tay, định thần . “Phụ là Trung Dũng Hầu, kế phụ là Trấn Quốc Tướng quân, mẫu là Nhất phẩm Cáo mệnh, là Chiêu Dương Công chúa! Ta thề, sẽ cùng bá tánh Hoang Thành cùng tồn vong!” Trong mắt Lục Chính Việt tinh hà hội tụ, sự kiên định khiến khuất phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-305-dong-sinh-cong-tu.html.]

 

Dân chúng đang xúc động, đột nhiên trở nên yên tĩnh. Kẽo kẹt một tiếng. Cổng phủ Tướng quân mở . Một ảnh đỏ rực xuất hiện, Ôn Ninh dung nhan ôn hòa, nhưng giữa hàng mày vô cùng kiên định. Nàng mặc hỉ phục đại hồng, thản nhiên xé xuống khăn che mặt, kiên định đến mặt Lục Chính Việt. Lục Chính Việt lùi , tay đang dính m.á.u tươi của bệnh nhân. Ôn Ninh nở một nụ rạng rỡ. Mười ngón tay đan chặt bàn tay dính m.á.u của . “Ta là vị hôn thê của , phu thê chúng sẽ cùng bá tánh Hoang Thành đồng sinh cộng tử! Quyết từ bỏ bất kỳ một nào!” Giọng dịu dàng, nhưng ẩn chứa vô vàn sức mạnh.

 

Nàng nháy mắt với Lục Chính Việt. Bất luận sống c.h.ế.t, chỉ mà mặc một ngày hồng giá y. Nàng sợ sẽ để tiếc nuối, tiếc nuối như trong giấc mộng của nàng! Lục Chính Việt nghẹn ngào, hít sâu một , mới nuốt nước mắt xuống. Binh khí trong tay lỏng lẻo, lờ mờ mắt đỏ hoe, bắt đầu thút thít rơi lệ. Leng keng leng keng... Vô binh khí ném xuống đất. Tướng lĩnh Dung Triệt một cái, liệu nên chế phục những bá tánh đang xao động cảm xúc ? Dung Triệt nhẹ nhàng lắc đầu.

 

“Lục... Lục đại nhân, chúng đối với ngài hề oán hận. Những ngày , ngài ngày đêm túc trực ở y quán, từng sợ lây nhiễm, trong lòng chúng đều hiểu rõ.” “Ngài là một .” Mọi đưa tay lau nước mắt. Một lão thái thái bước chân loạng choạng tới, phịch một tiếng quỳ xuống đất. “Đại nhân, sợ c.h.ế.t. cháu gái mới ba tuổi, cái gì cũng hiểu, xin hãy thả con bé ngoài.” “Lão bà tử , sống đủ , thể c.h.ế.t. hài tử vô tội a...” Phịch phịch phịch... Trong đám đông quỳ xuống. Mọi đẩy con trẻ đến mặt Lục Chính Việt: “Lục đại nhân, trẻ nhỏ vô tội a. Bọn chúng mới vài tuổi, ở Hoang Thành chờ c.h.ế.t, cầu đại nhân cứu lấy các hài tử ...”

 

“Chúng ngài khó xử, nhưng ai thể trơ mắt con cái c.h.ế.t chứ.” Lão nhân lóc . “Chúng hại Bắc Chiêu, cũng liên lụy vô tội. Ai cũng trở thành tội nhân thiên cổ...” “Chúng là hậu duệ tội thần, chúng cũng để ấn tượng cho thế nhân. đời ai cũng tư tâm, tìm cho con một đường sống...” Lão thái thái ôm cháu gái gầy yếu trong lòng, lặng lẽ rơi lệ. Hài tử sinh ở Hoang Thành, trở thành hậu duệ tội thần, kiếp bi khổ vô cùng. Giờ đây, ngay cả cơ hội sống sót cũng .

 

Lục Chính Việt giọng khàn khàn: “Tạm thời hãy đưa các hài tử đến phủ Tướng quân .” “Đa tạ Lục đại nhân, đa tạ Lục đại nhân.” Mọi quỳ đất dập đầu. “Triều Triều, các con tạm thời đến Tây viện ở, Đông viện để cho các hài tử ?” Lục Chính Việt sợ lây nhiễm cho , lập tức . Lục Triều Triều gật đầu. 【Kỳ thực, cũng sẽ lây cho ...】 【Ta bách độc bất xâm...】

 

Dung Triệt dẫn bá tánh trở y quán an trí, những hài tử đáng thương, mắt to tròn, gầy trơ xương, sợ hãi mặt họ. Lục Chính Việt vẻ mặt hòa ái: “Đừng sợ, Lục thúc thúc đưa các con rửa ráy ?” Các tiểu gia hỏa tuy sợ hãi, nhưng cũng ngoan ngoãn theo. “Những hài tử , là điểm yếu của họ.” Ôn Ninh khẽ thở dài. “Nhị tẩu...” Lục Triều Triều đột nhiên gọi một tiếng. Ôn Ninh nãy còn vẻ mặt kiên định, chợt đỏ bừng hai gò má. “Ta... còn qua cửa mà.” Ôn Ninh ánh mắt run, thẹn thùng c.ắ.n môi. Lục Triều Triều híp mắt: “Tuy rằng còn bái đường, nhưng Triều Triều nhận định nhị tẩu ! Trừ tỷ , Triều Triều nhận ai khác!” Kiếp kiếp , Ôn Ninh tỷ tỷ vì nhị ca, quá nhiều quá nhiều.

 

Đợi rời . Lục Triều Triều trốn về phòng, lặng lẽ phóng thích Tinh Hồi. Thân hình Tinh Hồi gần như trong suốt, thần cách phân tán, ở bờ vực của thần diệt. Phiêu đãng nhân gian mấy ngàn năm, thần trí của sớm lạc lối trong vô tận tuế nguyệt. Chỉ khi gặp Triều Triều, thần sắc mới thể khôi phục một tia thanh minh.

 

 

Loading...