Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 409:--- Thượng Thần Giới ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:38:45
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta quả là một vị thần minh cần mẫn.” “Ai chiều chuộng tín đồ như chứ…” “Mỗi một câu họ , đều thể , sai một chữ!” “Chắc hẳn, đầy ba ngày, sự linh nghiệm của sẽ lan truyền khắp thiên hạ thôi.” Lục Triều Triều vỗ vỗ đôi bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.
Tiểu gia hỏa dụi dụi mắt, lúc chân trời dần ló rạng ánh bình minh. Bên ngoài mơ hồ tiếng động. Lục Triều Triều cũng định ngủ nữa, dứt khoát tự vụng về mặc y phục, giày tất, đẩy cửa bước .
Đuổi các nha lui , nàng liền thẳng đến phòng bếp. Dù ở bất cứ nơi , nơi nàng quen thuộc nhất, vĩnh viễn là phòng bếp.
Trong bếp, khói bếp lượn lờ, sương trắng mịt mờ, bên trong bận rộn đến mức lửa bốc ngùn ngụt. Đầu bếp nữ đang nấu canh cá, căn phòng tràn ngập hương vị thơm ngon đậm đà. Đầu bếp nam đang xắn tay áo bánh kếp, những chiếc bánh kếp trắng phau đặt trong chảo, xèo xèo bốc dầu. Chốc lát vàng giòn rụm…
“Để mắt canh chừng nồi canh đầu cá nhé, ngoài lấy ít đậu phụ, lão thái thái thích ăn.” Đầu bếp nữ bước ngoài.
Lục Triều Triều khiêng một chiếc ghế nhỏ đến, cạnh bếp lò. Đầu bếp mập giật , nhưng thấy Lục Triều Triều hề kiêu căng, ngược còn mạnh dạn hỏi: “Công chúa, nếm thử bánh bao nhân tôm tươi mới hôm nay, sủi cảo nhím biển ?”
Nam Quốc gần biển, sản vật hải vị phong phú, nhưng bánh bao nhân tôm tươi và sủi cảo nhím biển gần như thể khiến tươi ngon đến rụng cả lông mày. Đầu bếp nghĩ nàng còn nhỏ, chỉ gắp một chiếc bánh bao, ba chiếc sủi cảo, múc thêm một bát canh đầu cá trắng đục như sữa. Bên còn rắc vài cọng hành xanh mướt.
“Bát canh đầu cá trời sáng đặt lên bếp hầm , ngon lắm đó…” Lục Triều Triều chiếc bàn nhỏ, bưng chén sứ nhỏ, uống một ngụm mà lông mày suýt nữa bay lên. Nóng đến rát cả đầu lưỡi, nhưng nỡ bỏ cái vị tươi ngon đó, đành nuốt sống xuống.
Ngay đó, đôi mắt nàng sáng rực. Há miệng ăn một miếng lớn, bánh bao nhân tôm tươi hấp xong, vỏ mỏng nhân đầy, c.ắ.n một miếng là nước nhân trào . Oa oa oa… Mắt Lục Triều Triều càng thêm sáng. Sủi cảo nhím biển tươi ngon đến mức nàng suýt nữa nhảy dựng lên.
Thấy đầu bếp đang lưng về phía , Lục Triều Triều ăn xong bữa sáng trong chốc lát, run rẩy đưa chén nhỏ qua… “Cho thêm một bát nữa.” Đầu bếp khẽ khựng .
Nửa canh giờ , tiểu nha đầu ham ăn đỡ bụng khỏi bếp, với nha : “Tay nghề của đầu bếp cực kỳ , thưởng.” Nha tủm tỉm gật đầu: “Dạ, nguyệt bổng tháng gấp đôi ạ.” Đầu bếp mừng rỡ vội vàng cảm tạ.
Lục Triều Triều đến tiền viện thỉnh an cha và ngoại tổ mẫu. Song nàng thấy họ ăn mặc chỉnh tề, dường như sắp ngoài.
“Ngày mốt là đại điển phi thăng của Nam Tri Ý, chắc là răn đe chúng đây.” Hứa thị thần sắc nhàn nhạt, khóe mắt ẩn hiện vài phần chán ghét. Nàng thật sự chút hảo cảm nào với Nam Quốc. Dường như từ xuống đều giỏi tính toán, quá ư là trần tục.
“Triều Triều, con đừng chịu ấm ức gì.” Lục Nghiễn Thư véo véo búi tóc nhỏ của Triều Triều, dịu dàng mà trầm . “Vâng đại ca.” Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đáng yêu.
Mi mắt Lục Nghiễn Thư khẽ giật, khi nào thành thật đến ? Không đang ủ mưu chiêu lớn nào đó chứ? lúc xe ngựa đến phủ môn, Lục Nghiễn Thư chỉ đành dặn dò Tạ Tĩnh Tây trông chừng nàng thật kỹ.
Thế nhưng nàng chỉ híp mắt hỏi: “Tĩnh Tây thúc, Ngọc Chu ca ca ở ạ?” “Ta tìm Ngọc Chu ca ca chơi!” Tạ Tĩnh Tây chỉ phòng: “Từ hôm qua trở về thằng bé cứ thần thần điên điên, phát bệnh gì.” Nói thở dài một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-409-thuong-than-gioi.html.]
“Bản vương thật sự ở Nam Quốc lâu, sợ hư Ngọc Chu. Ngọc Chu vốn thông minh, nay càng điên điên khùng khùng, suốt ngày la hét thấy thần linh, thấy rồng đang rơi lệ.” Lục Triều Triều chột sờ đầu, một lời.
Chúc Mặc mất mặt, cả đêm. Lục Triều Triều đến sân nhỏ của Tạ Ngọc Chu, nhẹ nhàng gõ cửa, Tạ Ngọc Chu liền lén lút kéo nàng trong phòng.
“Ta dọn dẹp xong hành lý, khi nào thì xuất phát?” Lục Triều Triều thấy chuẩn xong xuôi thứ, cũng còn ngăn cản, dù nàng cũng lên đó để lật đổ Thần Giới, chỉ cần nàng che giấu, ai cũng thể tìm tung tích của nàng. Nàng chỉ xem dấu vết của các tử.
Lục Triều Triều cất hành lý gian, nắm lấy Tạ Ngọc Chu biến mất trong phòng. Tìm một nơi hẻo lánh, Lục Triều Triều mới : “Nam Đô quá nổi bật, tìm một nơi khác để mở Thiên Môn.”
Lục Triều Triều hai tay bấm pháp quyết, giữa ấn đường một ấn ký màu đỏ lửa ẩn hiện. Sức mạnh cường hãn càn quét đại địa, vô gia súc xung quanh rạp xuống đất, run rẩy bần bật, thể thẳng lưng. Nàng phóng một đạo linh lực lên bầu trời, lập tức trung xuất hiện một xoáy nước linh khí.
Tiên âm thánh thót, Tạ Ngọc Chu còn kịp phản ứng, Lục Triều Triều túm lấy, bay thẳng Thần Giới. Tạ Ngọc Chu như một kẻ nhà quê, khi định thần , biển mây trắng xóa. Xa xa, mơ hồ thể thấy Nam Thiên Môn uy nghi sừng sững.
Tạ Ngọc Chu há hốc miệng thành hình chữ O: “Lên ư? Ta lên đây ư?” “Mẫu ơi, Bồ Tát phù hộ, con nên trò trống ! Con lên trời , mồ mả tổ tiên nhà họ Tạ của con bốc khói xanh !!” Tạ Ngọc Chu đè thấp giọng , kích động nhảy dựng lên.
“Ừm, thể để lộ phận thật của chúng .” Lục Triều Triều tùy ý nhéo nhéo mặt Tạ Ngọc Chu, tiểu nam hài vốn tinh xảo lập tức biến thành dáng vẻ tiểu tiên đồng. Lục Triều Triều lắc biến hóa, hóa thành tiểu đồng nữ xách giỏ hoa. Hai cạnh , chính là cặp tiểu tùy tùng sống động của thần minh.
Mèo Dịch Truyện
Lục Triều Triều dẫn Tạ Ngọc Chu nghênh ngang đến bên ngoài Nam Thiên Môn. Nam Thiên Môn bốn phía mây trắng vờn quanh, Thần tướng mặc khôi giáp bạc uy nghiêm vô cùng, tay cầm vũ khí, ánh mắt thể xuyên thấu mê chướng. Lục Triều Triều để mặc Thần tướng dò xét.
“Chúng là tiên đồng trướng Lăng Tiêu Chân Quân, đặc biệt đến dâng tiên nhưỡng cho Tông Bạch Thượng Thần.” Lục Triều Triều lắc lắc giỏ trúc trong tay. Lại từ trong n.g.ự.c áo lấy tín vật của Lăng Tiêu Chân Quân.
Ai nha, thật là ngại quá. Năm xưa Lăng Tiêu Chân Quân vợ chồng cãi , nàng nhặt ít đồ . Thần tướng quét mắt giỏ trúc, hương rượu tiên khí nồng đậm xộc thẳng mũi, khỏi gật đầu: “Nghe Lăng Tiêu Chân Quân phu phụ mừng quý tử, thật đáng chúc mừng.”
“ Tông Bạch Thượng Thần giam lỏng…” Đồng tử Lục Triều Triều khẽ co , nhưng vẻ mặt lộ điều gì. “Dâng vài chén rượu nhạt ngay, phiền Thần tướng.”
“Tông Bạch Thượng Thần chủ tư pháp, sáu sư , Thần Giới cũng dám động thủ với ngài ư?” Tiểu tiên đồng đến từ trướng Lăng Tiêu Chân Quân, mà sơn môn của Lăng Tiêu Chân Quân ở Bồng Lai Tiên Đảo, chuyện Thần Giới là điều bình thường.
Thần tướng nhướng mày: “Nay khác xưa .” “Chân Quân nhà ngươi cũng nên ngoài nhiều hơn.” “Ai, vị đó hiến tế tam giới, tam giới đều ghi nhớ công đức của nàng. Tông Bạch Thượng Thần phục sinh nàng… Sao thể chứ?” Thần tướng khỏi lắc đầu.
Lục Triều Triều nghiêng đầu, một vẻ ngây thơ chất phác như trong núi: “Nàng công cứu thế, vì thể phục sinh chứ?” “Ngươi tiểu tiên đồng , nào hiểu những khúc mắc . Có những công lao…” “Chỉ thể xuất hiện khuất, nhưng thể xuất hiện còn sống, ngươi hiểu ?”
Bất cứ ai, đều thể vĩ đại hơn trời.