Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 413:--- Kiếm chênh lệch giá ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:38:49
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ngươi đang ?” Lục Triều Triều đang định dẫn Tạ Ngọc Chu rời , liền thấy Tạ Ngọc Chu đang lưng về phía nàng, vội vàng kéo quần lên. Tạ Ngọc Chu , chột sờ sờ gáy: “Ta … hì hì…” Lục Triều Triều thấy một vệt ẩm ướt chân tường, khỏi ngầm khen ngợi .

 

“Làm lắm.”

 

“Đi , đám lên kìa.” Lục Triều Triều kéo Tạ Ngọc Chu lên Triều Dương Kiếm, bay vút khỏi Cửu Trọng Thiên.

 

“Ta say kiếm, ngươi bay chậm thôi, chậm thôi…” Tạ Ngọc Chu che mắt, trơ mắt Lục Triều Triều đạp phi kiếm, xông khỏi Thiên Môn.

 

Phía , vẫn mơ hồ thấy tiếng hô đ.á.n.h g.i.ế.c đinh tai nhức óc. Lục Triều Triều về thẳng nhà, bay vòng quanh nhân gian một lúc, cắt đuôi tất cả những kẻ truy đuổi mới trở về Nam Quốc.

 

Lúc Nam Quốc trời tối. Lục Triều Triều đeo một cái túi lớn lưng, cùng Tạ Ngọc Chu cửa Ninh gia.

 

“Thật ngại quá, thật ngại quá, lâu ngự kiếm, quên mất thêm một tấm chắn bảo hộ.” Tóc Lục Triều Triều gió thổi dựng , trông như một mái tóc bù xù.

 

Phía , Tạ Ngọc Chu đang ai oán nàng.

 

“Công chúa về , công chúa về !!” Hai cửa lớn, Đăng Chi lớn tiếng hô.

 

Trong Ninh phủ vô ùa . Dung Triệt đỡ Hứa Thời Vân nhanh chóng ngoài cổng, Tạ Tĩnh Tây tay cầm một cây gậy, thẳng đến chỗ Tạ Ngọc Chu.

 

“Ngươi ăn gan hùm mật báo, dám dẫn công chúa lén lút ngoài!!”

 

“Hai đứa còn mang theo một thị tùng nào!!” Tạ Tĩnh Tây dám nổi giận với công chúa, liền trút giận lên con trai .

 

đấy đúng đấy, đ.á.n.h thành tài, mau đ.á.n.h !” Chúc Mặc mặc áo bông hoa lớn, đám đông lẩm bẩm. Hắn chọc nổi Lục Triều Triều, nhưng thể xúi giục nhà nàng đ.á.n.h mà.

Mèo Dịch Truyện

 

Dung Triệt liếc một cái: “Ngươi là thị tùng của Triều Triều, ngay cả chủ tử cũng trông coi ? Tự lĩnh phạt !” Chúc Mặc tức đến đỏ mắt, lắm lắm, lũ ch.ó bao che khuyết điểm !!

 

Hứa Thời Vân thấy tiểu gia hỏa nhe răng nịnh nọt , mắng mà nỡ. Chỉ đưa tay lên, hung hăng điểm một cái giữa trán nàng.

 

“Con đó con, giấu mẫu nữa. Dù , cũng cho …” Nương , con đại năng, nương theo kịp bước chân của con…

 

Con ngàn dặm lo, nàng thể sốt ruột.

 

“Mẫu con từ cung trở về, tin con và Ngọc Chu mất tích, sợ đến nỗi dám uống một ngụm nước, phái khắp thành tìm.” Nếu Dung Triệt ngăn cản kịp, e rằng nàng còn bụng mang chửa tự ngoài tìm.

 

Lục Triều Triều cúi đầu: “Nương , Triều Triều ạ.”

 

“Triều Triều nhất định sẽ với nương.”

 

“Triều Triều nhập hàng về đó ạ.”

 

“Nương, mau . Triều Triều mang về nhiều đồ …” Mắt Lục Triều Triều sáng rực, kéo tay mẫu trong nhà. Vừa cửa lâu, thấy một tiếng sấm rền vang khắp trời đêm.

 

“Vô duyên vô cớ, mưa gió, đột nhiên đ.á.n.h sấm?” Lời Dung Triệt dứt, từng tia chớp sắc bén x.é to.ạc màn đêm.

 

tiếng sấm rền vang. Từng tiếng sấm kinh thiên động địa nổ tung bầu trời.

 

“Khí thế thật lớn, đây là sắp mưa ? Trông thì, cũng chẳng mưa…”

 

Lục Triều Triều hai mắt trời, mặt đầy vẻ vô tội: “Chắc là trời trộm …” Đợi nhà, liền thấy Ninh lão phu nhân đang chống gậy trong lo lắng.

 

“Nương, Triều Triều về . Người đừng lo lắng…” “Hài tử ham chơi bên ngoài, về nhà muộn thôi.” Ninh lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nàng địa vị của , hoan nghênh, sợ Triều Triều nàng liên lụy.

 

“Tốt , bình an về nhà là .” Lão thái thái nỡ trách Triều Triều, chỉ đành chuẩn thêm vài thị vệ cho nàng. “Chúc Mặc, ngươi ngoài cửa canh gác .”

 

Chúc Mặc ủ rũ lui ngoài, đóng cửa . Trong nhà chỉ còn Tạ Tĩnh Tây cha con, Dung Triệt phu thê, cùng Ninh lão phu nhân.

 

Lục Nghiễn Thư lòng lo cho bá tánh Bắc Chiêu, mấy ngày nay đều ở thôn quê, tìm hiểu kỹ hơn về Nam Quốc.

 

“Nương, Triều Triều nhặt đồ .”

 

Tạ Ngọc Chu thấy từ “nhặt”, khóe miệng giật giật. Lục Triều Triều lấy năm quả đào lớn mọng nước. Quả đào hình tròn dẹt, đỉnh lõm thành một cái hõm nhỏ, màu đỏ.

 

Vừa lấy , mùi hương đào nồng nàn lan tỏa thể che giấu. Linh khí nồng đậm xen lẫn hương đào, chỉ ngửi mùi thôi thấy miệng tiết nước bọt.

 

“Cha nương, ngoại tổ mẫu, Tĩnh Tây Vương, mau ăn …” Lục Triều Triều mỗi phát một quả.

 

“Quả đào giống Bàn Đào trong thần thoại ?” Dung Triệt kiến thức rộng rãi, khỏi kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-413-kiem-chenh-lech-gia.html.]

 

“Đừng quản là cái gì, cứ ăn . Đồ đấy…” Tạ Ngọc Chu nhỏ giọng giục, ở Bàn Đào Viên ăn no căng bụng, giờ còn tiêu hóa hết.

 

Hứa thị cầm Bàn Đào lên, khẽ c.ắ.n một miếng, nước đào ngọt mát liền tràn cổ họng. Giòn tan sảng khoái, quả thịt mềm mịn, mắt Hứa thị sáng rực.

 

Càng khiến kinh ngạc hơn là, miếng đào dường như miệng hóa thành từng luồng linh khí tràn khắp cơ thể. Ninh phu nhân tóc bạc trắng, ăn xong chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, ngay cả sự mệt mỏi cũng tan biến.

 

Bệnh cũ trong càng nhanh chóng tiêu tan.

 

“Nương, tóc của !!” Hứa thị tóc lão thái thái, kinh ngạc kêu lên. Chỉ thấy, mái tóc bạc phơ của già, xuất hiện từng sợi tóc xanh đen.

 

“Ta luôn cảm thấy, dạo nương đổi thật nhiều. Dường như nếp nhăn mặt cũng ít …” Hứa thị khẽ lẩm bẩm, lẽ nào là nàng ảo giác.

 

Dung Triệt gật đầu, là con rể, tiện tùy tiện bình luận. sự đổi của lão thái thái, quả thật lớn. So với đầu gặp mặt, ít nhất trẻ hơn hai ba mươi tuổi.

 

“Nương thật là xinh .” Dù lớn tuổi, vẫn xứng đáng với hai chữ xinh . Có thể thấy khi còn trẻ hẳn kinh diễm đến nhường nào.

 

Lão thái thái bật , nàng sờ lên mặt, ánh mắt chút mơ hồ. Nàng xinh .

 

“Lần đầu tiên thấy mặt , ngây hồi lâu tài nào hồn.”

 

Khi còn ở Đào Nguyên thôn, nàng bên bờ sông giặt quần áo, đôi khi bóng trong nước cũng ngẩn . Dung mạo của nàng, hợp với ngôi làng nhỏ.

 

May mắn là dân làng đối xử với nàng , nàng cũng coi Đào Nguyên thôn như nhà . Nhớ chuyện xưa, lão thái thái ý vị thâm trường.

 

Đợi đều về phòng, Lục Triều Triều mới kéo Tạ Ngọc Chu trốn phòng. Kiểm kê chiến lợi phẩm trong ngày.

 

“Đổ hết đếm xem…”

 

Hai chổng mông, lắng tiếng sấm ngoài cửa sổ, lâu mới : “Tiên thảo ba trăm hai mươi sáu cây.”

 

“Bàn Đào năm trăm tám mươi hai quả.”

 

“Pháp khí sáu mươi ba món.”

 

“Tiên đan hai mươi lăm viên.”

 

Lục Triều Triều quyết định hóa tiên đan thành nước, pha loãng cho nhà bồi bổ thể. Hai đếm xong, bên ngoài cửa Chúc Mặc kiềm chế giọng kích động, gắng sức gõ cửa.

 

“Chủ tử chủ tử, đại bát quái!!”

 

“Bát quái của Thần Giới!” Lục Triều Triều thấy, lập tức thu đồ gian, Tạ Ngọc Chu mới bước lên mở cửa.

 

“Ngươi đoán xem vì hôm nay sấm sét ngừng?”

 

“Xảy chuyện lớn , Thần Giới xảy chuyện lớn !!” Mắt Chúc Mặc lóe lên ánh sáng bát quái, kích động múa tay múa chân.

 

“Thần Giới trộm !”

 

“Nghe Thần Giới cướp sạch, Hàn Xuyên Tiên Tôn phái mười vạn thiên binh, truy bắt thủ cấp tiểu tặc!”

 

“Ngươi tiểu tặc trộm bao nhiêu ?” Chúc Mặc mặt đầy vẻ hâm mộ, rốt cuộc là ai, thể cướp sạch Thần Giới! Dũng sĩ đó!

 

“Trộm tiên thảo một ngàn ba trăm cây.”

 

“Trộm Bàn Đào một ngàn năm trăm quả.”

 

“Pháp khí ba trăm sáu mươi ba món.”

 

“Tiên đan hai trăm viên.”

 

“Nghe còn thiên tài địa bảo…”

 

“Các giới tin, đều đua gửi đồ đến thăm hỏi an ủi đấy.”

 

Lục Triều Triều và Tạ Ngọc Chu , khỏi hít một khí lạnh.

 

“Mẹ kiếp, thật là độc!”

 

 

Loading...