Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 428:--- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:39:03
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cảnh tượng quen thuộc khiến Ninh lão phu nhân nhất thời rơi lệ, nàng tiến lên ôm lấy Lang vương mà nức nở: “Các ngươi từng quên , từng quên a!!”

 

Một con mãnh hổ thò đầu khỏi rừng cây khiến dây cung lo lắng của căng lên.

Mèo Dịch Truyện

 

Thế nhưng lão phu nhân chỉ khẽ gọi một tiếng: “Hổ ca.”

 

Con mãnh hổ trắng liền phủ phục chân nàng, để nàng ôm mà .

 

Chúng nhân đều kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm.

 

“Lão phu nhân là một cao thủ thuần thú?”

 

“Con mãnh hổ và bầy sói , chính là bá chủ sơn lâm, mặt nàng ngoan ngoãn đến !” Tạ Tĩnh Tây kinh ngạc vạn phần.

 

Ninh lão phu nhân lúc mới lau nước mắt dậy, ánh mắt đầy hoài niệm :

 

“Ta nào thuần thú.”

 

“Ta sinh là một đứa trẻ bỏ rơi, khi tỉnh dậy mở mắt , ở trong núi. Từ nhỏ, uống sữa hổ mà lớn lên…” Nghe vẻ kỳ lạ, nhưng lão phu nhân nhớ rõ chuyện hồi còn bé.

 

“Ban đêm, trong lớp da hổ.” Đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ sự ấm áp khi hổ vây quanh .

 

“Đôi khi hổ săn, bầy sói sẽ bảo vệ .” Nàng dịu dàng và từ ái vuốt ve đầu hổ.

 

“Khi đó dần lớn, uống sữa đủ no bụng. Ta bắt đầu chập chững học , hổ liền săn về con mồi ngậm tới mặt …” Nàng đến tận bây giờ vẫn nhớ rõ con gà rừng đầy m.á.u ném chân , nàng sợ hãi òa lên.

 

Cuối cùng bầy sói ngậm đến mấy quả dại, nàng c.ắ.n , đến ngủ .

 

Ngày hôm .

 

Hổ liền cõng nàng vòng quanh trong núi, nàng nắm chặt lông hổ, lưng hổ.

 

Cõng nàng đến một thôn làng, im lặng rời . Mãi cho đến khi đến ngoại ô Đào Nguyên Thôn, hổ lâu.

 

Một buổi sáng nọ khi tỉnh dậy.

 

Nàng hổ ngậm đến cửa nhà thôn trưởng, đặt nàng xuống cổng ba chân bốn cẳng chạy về phía núi.

 

Những năm tháng nuôi dưỡng ở Đào Nguyên Thôn, cửa nhà nàng, thường xuyên thể thấy gà rừng, vịt trời, thỏ rừng.

 

Năm nàng thành hôn, cửa thậm chí còn một con heo rừng.

 

Hổ và bầy sói năm xưa nuôi dưỡng nàng c.h.ế.t, nhưng hậu duệ của chúng, vẫn luôn nhớ đến nàng.

 

“Chúng đều là nhân của .”

 

Lời khiến Tạ Tĩnh Tây và những khác ngây .

 

“Chỉ còn nửa canh giờ nữa là thể đến Đào Nguyên Thôn. Hứa phu nhân còn thể chống đỡ ?” Chuyến ròng rã hai ngày hai đêm, Tạ Tĩnh Tây cũng dám lơ là, dù Hứa Thời Vân vẫn là một phụ nữ mang thai.

 

Mang thai ba tháng, thai nhi mới định.

 

Sắc mặt Hứa Thời Vân hồng hào, trông khá tinh thần. “Đi Đào Nguyên Thôn trong đêm , .” Từ khi nàng thường xuyên uống linh tuyền Triều Triều ban tặng, thỉnh thoảng ăn vài miếng bàn đào, cơ thể nàng càng thêm khỏe mạnh.

 

Đoàn tiếp tục tiến về Đào Nguyên Thôn.

 

Trong rừng, cây cối che khuất ánh trăng, thấy một tia sáng nào.

 

Ngay cả khi giương cao bó đuốc, phía vẫn tối đen như mực, thấy năm ngón tay, khiến bất an.

 

“Oa, các ngươi mau lên núi…” Tạ Ngọc Chu chỉ tay khu rừng xa xa.

 

Chỉ thấy, vô sáng từ trong rừng bay .

 

Những vì sáng từ bốn phương tám hướng bay đến, tụ tập thành một dải ngân hà quanh Ninh thị. Thắp sáng một ngọn đèn dẫn lối nàng về nhà.

 

“Là đom đóm, từng thấy nhiều đom đóm đến …” Tạ Ngọc Chu thò nửa ngoài cửa sổ xe ngựa, vươn tay bắt đom đóm.

 

Đom đóm cũng sợ , vây quanh đoàn xe, chỉ đường cho .

 

Ngay cả Tạ Tĩnh Tây cũng khỏi cảm thấy vài phần kỳ lạ.

 

Ninh phu nhân, nàng thật sự là bình thường ?

 

Nàng trở về giữa rừng núi, sự phi phàm đó càng lộ rõ.

 

Lão hoàng đế, từng thấy mặt của nàng ?

 

Nếu từng thấy, e rằng sẽ dễ dàng buông tay!

 

Chúng nhân nhanh chóng xuyên qua núi lớn, đến bên bờ một con sông nhỏ. Lúc trời hửng sáng, lão phu nhân hề mệt mỏi chút nào, ánh mắt càng lúc càng sáng.

 

“Nơi đó, là nơi thường giặt giũ.”

 

Nói xong, nàng khẽ dừng , chỉ vách đá: “Nơi đó, là nơi lão hoàng đế ngã xuống.”

 

Nàng giặt giũ ở phía , nhặt rơi xuống vách đá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-428.html.]

 

Sau đó, chính là tai ương hủy diệt tất cả.

 

Nàng khẽ hít mũi, lau nước mắt, cúi đầu chỉnh trang y phục tóc tai. “Nhiều năm về nhà, cũng thôn làng biến thành dạng gì…” Gần quê hương thì nhát gan, nàng ngoài thôn, ngược dám đến gần.

 

Hứa Thời Vân tiến lên đỡ tay nàng.

 

“Nương, chúng cùng về nhà.”

 

“Ta và Triều Triều, còn từng trở về đây .”

 

Ninh lão phu nhân mắt đỏ hoe gật đầu: “, đúng, các con còn về nhà nào.” Đứa con sinh chia lìa, ngay cả đường về nhà cũng .

 

Lão phu nhân tay trái dắt con gái, tay dắt Triều Triều.

 

Ba đời tổ tôn cùng về phía Đào Nguyên Thôn.

 

“Ta thường xuyên đến đây mò cá…”

 

“Khi đó nạn đói, đều cá, chỉ . Sau a, trong thôn liền giao nhiệm vụ mò cá cho .”

 

“Thôn trưởng dựng một cái nồi lớn ở sân đập lúa, nấu cá nhỏ, cá trạch nhỏ thành một nồi canh đặc. Các chú các bác trong thôn, liền ném rau dại tìm nồi.”

 

“Nhà ai còn bột mì, mỗi rắc hai nắm , là thể một bát canh đặc nóng hổi.”

 

“Bát canh đó, đến tận bây giờ vẫn nhớ hương vị.”

 

Sau những ngày tháng chạy trốn, khi nàng chống đỡ nổi, trong đầu nàng chính là cảnh ở sân đập lúa nấu canh đó nâng đỡ nàng.

 

Lục Triều Triều ngẩng đầu lên: “Thật , bọn họ bây giờ đang ở đó nấu Canh Mạnh Bà.”

 

“Người uống, luôn cơ hội uống hai bát đó.”

 

“Còn thể ôn chuyện xưa nữa chứ.”

 

Ninh lão phu nhân???

 

Hứa thị lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần thiết !” Ai mà hẹn uống Canh Mạnh Bà chứ!! Tạ ơn!

 

Lục Triều Triều vỗ n.g.ự.c bùm bùm.

 

“Dưới đó . Các ngươi uống thì cứ gọi !”

 

Đôi mắt của hai con Ninh thị giật thon thót, những hồi ức đau lòng trong đầu nàng chợt tan biến hết.

 

Ngươi là ma quỷ !!

 

Hai dắt Lục Triều Triều nhanh về phía thôn.

 

Từ xa, thể thấy cổng chào lớn ở lối Đào Nguyên Thôn.

 

Cổng chào bằng gỗ, trải qua mưa gió nắng gắt, vết nứt. ba chữ Đào Nguyên Thôn ở vẫn thể lờ mờ.

 

Ninh lão phu nhân hít sâu một , trong lòng ẩn ẩn chút nặng nề.

 

Năm đó nàng hoảng loạn bỏ chạy, chỉ thấy ánh lửa ngút trời núi. Giờ đây, một nữa trở về Đào Nguyên Thôn, nỗi buồn đó vẫn gần như nhấn chìm nàng.

 

Khắp nơi thấy đều là màu đen cháy sém.

 

Ngay cả khi bốn mươi năm trôi qua, những bức tường đổ nát vẫn còn cho thấy bóng dáng của trận đại hỏa năm đó.

 

Ninh thị từ khi thôn bắt đầu rơi lệ.

 

“Đây là nhà Lâm lão gia…”

 

“Đây là nhà dì Vương…”

 

“Đây là nhà Thanh nhi…”

 

“Đây là nhà cha thôn trưởng…” Trong lòng Ninh thị đau đớn dữ dội, nàng vịn bức tường đen thui, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.

 

Đi trong thôn lâu, dừng dừng, cuối cùng mới đến bên ngoài từ đường.

 

Từ đường cũng ngọn lửa đó thiêu rụi, nhưng phiến đá xanh ở cổng vẫn còn nguyên vẹn như ban đầu.

 

Trên mặt phiến đá xanh, mọc đầy rêu xanh.

 

Tín vật, chính là phiến đá xanh đó.

 

“Người , vén phiến đá xanh lên. Nhẹ tay một chút…” Hứa Thời Vân thấp giọng dặn dò.

 

Dung Triệt và Tạ Tĩnh Tây tự động thủ, vén phiến đá xanh lên, nhấc sang một bên.

 

Dưới phiến đá xanh.

 

Một vật bọc trong vải đỏ, lặng lẽ ở đó.

 

 

Loading...