Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 438:--- Thoát Khỏi Một Kiếp Nạn ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:39:13
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hoàng hậu gương mặt nàng, thất thần. Nàng lộ nụ nhợt nhạt.

 

"Hèn chi, hoàng đế vẫn luôn vấn vương nàng. Một gương mặt như thế, quên ?"

 

Giờ đây Ninh thị tuổi, dung mạo cũng khiến nàng ngẩn ngơ. Thuở trẻ, e rằng hoàng đế say đắm ngay từ cái đầu tiên.

 

Chỉ là, nàng vẫn luôn cảm thấy, khí chất thanh lãnh toát từ Ninh thị, cùng đôi mắt , chút quen thuộc. Giống hệt tộc Tinh linh mà nàng thấy hôm nay.

 

Nàng thất thần lưng, thêm gương mặt Ninh thị. Trong miệng khẽ lẩm bẩm: "Dung mạo thì ích gì, cuối cùng chẳng vẫn là quân cờ bỏ ? Vẫn vứt bỏ đó thôi... Chẳng gì sánh bằng sự trường sinh, bằng đại nghiệp của ..."

 

Ninh thị lạnh lùng liếc nàng một cái, trong lòng mảy may thương cảm. Tô gia gây nghiệp chướng, tất cả đều là do nàng . Nàng chẳng hề vô tội chút nào.

 

Ngoài cửa, Hứa Thời Vân liếc mắt sắc mặt mẫu đầu tiên. Thấy bà hề khó chịu, nàng mới nở nụ nhạt.

 

"Bắc Chiêu bên Triều Triều nhớ nhà, đặc biệt phái đưa đặc sản Bắc Chiêu tới. Nương, chúng về nhà nếm thử."

 

"Bắc Chiêu đối với Triều Triều quả thực ." Lão thái thái đầy cảm khái, bà thậm chí còn cảm thấy, Vân nhi sống ở Bắc Chiêu, lẽ mới là đúng đắn.

 

Hứa Thời Vân nét mặt thản nhiên: "Triều Triều ở Bắc Chiêu, địa vị một hai. Hoàng đế xem nàng còn trọng hơn cả sinh mệnh."

 

Lão thái thái gật đầu, trong lòng khỏi vui mừng.

 

Sau khi rời cung, trời về khuya. Lão thái thái tuy hồi phục , nhưng mấy ngày nay vất vả khiến bà mỏi mệt đến mức thẳng lưng nổi. Ngay cả bữa tối cũng dùng, liền sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Lục Triều Triều tùy tiện ăn chút gì đó, liền thấy Hắc Long với vẻ mặt nịnh nọt đợi cửa.

 

"Có lời thì cứ ." Nàng chịu nổi Hắc Long với gương mặt lạnh lùng vô tình trưng bộ dạng .

 

Hắc Long lúc mới : "Long tộc khỏi ngục, hôm nay truyền tin, về Long tộc một chuyến. , ở bên ngoài tiểu cho . Người..." Hắn đỏ mặt ấp úng. "Người thể đừng ? Trong nhà ở ngoài chuyện ." Hắn chính là thanh niên tiền đồ nhất Long tộc, năm xưa vì tin lầm khác, mới nhốt trong Hung Ngục. Giờ đây nếu để tiểu cho một nữ hài ba tuổi, e rằng sẽ cả Long tộc nhạo.

 

Lục Triều Triều phất tay, nàng để tâm chuyện .

 

"Chắc ba ngày là thể trở về." Long tộc thể ngàn dặm một ngày, cần trì hoãn quá lâu.

 

"Long tộc, giờ đây trú ngụ ở ?" Lục Triều Triều hiếu kỳ.

 

Hắc Long , gương mặt tuấn tú phần trầm trọng.

 

"Chuyện là từ khi còn nhỏ. Vốn dĩ Long tộc đời đời nương tựa nước mà sinh sống, nắm giữ sông ngòi hồ biển, hiệu lệnh thủy tộc ba giới. Khi còn bé, Long tộc vẫn còn trú ngụ trong Long cung đáy biển. Nghe , cuộc sống khi đó vô cùng xa hoa, cả Long cung dát vàng lộng lẫy, vô kỳ trân dị bảo trải khắp đáy biển. Ai dà, đây đều là cuộc sống mà các trưởng bối trong tộc vẫn thường hoài niệm.

 

Sau , trong tộc xuất hiện một kẻ phong lưu phóng đãng. Cả ngày hóa thành bộ dạng tuấn tài nhân gian, ngoài quyến rũ các cô nương phàm trần. Một ngày nọ, gặp một kiếm tu... Người , kiếm tu hồi đó của chúng tàn bạo lắm. cô nương , sinh quả thật ôn nhu, năng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, ôi chao, tiên tử Cửu Trọng Thiên cũng chỉ đến thôi. Để khiến cô nương động lòng, đưa vị kiếm tu về Long cung. Vừa khéo khi trở về Long cung, gặp cô nương từng chà đạp."

 

Hắc Long suýt chút nữa bật , giận hận, còn một nỗi ấm ức dám .

 

"Tại chỗ, vị kiếm tu liền đòi Long Vương chủ trì công đạo cho các cô nương. kẻ phóng đãng là tiểu nhi tử của Long Vương, Long Vương nào chịu! Hức hức hức, , từ ngày đó mắc chứng sợ kiếm tu . Chỉ một cô nương yếu ớt đó thôi, một nàng , giơ một thanh kiếm lên mà khuấy đảo Long cung long trời lở đất. Chém đầu tiểu Long tử, treo Thủy Tinh Cung, khiến Long Vương tức đến suýt ngất . Nàng càng tức giận Long Vương dung túng con trai hành hung, trực tiếp chấn động cả Long cung tan tành. Ồ, nàng còn thừa nước đục thả câu nữa. Nàng cuốn sạch tất cả bảo bối trong Long cung. Còn đuổi Long tộc khỏi Long cung, lệnh Long tộc vĩnh viễn trở về đáy biển."

 

Năm đó tất cả Long tộc đều nàng đ.á.n.h một trận, khi Chúc Mặc vẫn còn là một đứa trẻ, nàng dùng kiếm vỗ mặt .

 

"Nếu ngươi học theo cái thói của trưởng bối ngươi, sẽ cắt đầu rồng của ngươi mà uống rượu! Rút gân rồng của ngươi mà nhảy dây, hai con mắt to đùng của ngươi, sẽ treo ở núi Vô Vọng cho dùng đèn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-438-thoat-khoi-mot-kiep-nan.html.]

 

Kể từ đó, lớn lên thành một kẻ si tình. Bị công chúa Nam Quốc lừa gạt.

 

Hức hức hức...

 

"Thế nên, giờ đây Long tộc sống đất liền. Ở phía bên biển, nơi ngăn cách phàm nhân và tu sĩ. Được gọi là Linh giới. Tộc Tinh linh, hẳn cũng sống ở Linh giới."

 

Lục Triều Triều im lặng một cách kỳ lạ.

 

"Ơ, cũng lắm... Linh giới cũng lắm." Nàng chột dám Hắc Long, đưa tay sờ sờ mặt , may mà giờ tuổi còn nhỏ.

 

"Người đó tên là Chiêu Dương Kiếm Tôn."

 

"Tiểu chủ tử, đổ mồ hôi ?" Chúc Mặc vẻ mặt khó hiểu, mùa đông lạnh giá thế cũng nóng mà.

 

Lục Triều Triều khan vì chột : "Ta thể hư, mồ hôi trộm."

 

"Bị nhốt trong Hung Ngục ngàn năm, hẳn nhớ nhà ? Mau về thăm , nghỉ ngơi thêm vài ngày cũng ." Lục Triều Triều nét mặt chân thành, khiến Hắc Long cảm động đến mức mắt rưng rưng.

 

"Người yên tâm, nhiều nhất ba đến năm ngày sẽ trở về."

 

Sau khi Chúc Mặc rời , liền hóa thành một con hắc long khoác áo hoa, lượn lờ tầng mây, bay về phía Linh giới.

 

Linh giới, cách Phàm gian giới xa. Chỉ là, năm đó Thiên Đạo sụp đổ, ảnh hưởng cực lớn đến Phàm gian. Tu sĩ sức mạnh dời núi lấp biển, phàm nhân cần tĩnh dưỡng sinh sống, Thần giới liền dùng kết giới ở hải vực, phân tách hai giới.

 

Tính , Phạm Quốc tu hành Phật pháp. Linh giới, đại đa là tu sĩ. Còn Phàm gian giới, Bắc Chiêu, Nam Quốc, Đông Lăng, Tây Việt, là những giới yếu nhất.

 

Lục Triều Triều về phía hải vực, đôi lông mày tinh xảo nhíu chặt. Kết giới ngăn cách Linh giới và Phàm gian giới ngày càng suy yếu.

 

Lục Triều Triều lắc đầu, bữa tối hôm nay quá thanh đạm, hợp khẩu vị nàng. Nàng dứt khoát lén lút chạy phòng bếp, nấu một con vịt sáp Bắc Chiêu treo mái hiên. Vịt sáp mặn, nàng ăn uống ừng ực sữa bò.

Mèo Dịch Truyện

 

Truy Phong vẫy đuôi nàng đầy mong chờ, nàng phất tay: "Mặn quá, ngươi ăn ."

 

Ăn uống no say, ợ một tiếng, nàng mới vác cái bụng tròn vo trở về phòng. Nàng đá giày xuống đất, cuốn chăn một vòng, chui chăn như một con sâu róm. Chẳng mấy chốc, nàng ngủ say đến toát mồ hôi đầy đầu. Chỉ trong mơ, nàng ngừng giãy giụa, như thể bọc trong một cái kén lớn, thoát . Ngay cả trán cũng vã mồ hôi lạnh vì sốt ruột.

 

Trong phòng, vang lên một tiếng thở dài bất lực. Thiếu niên vươn bàn tay với những khớp xương rõ ràng, ôm nàng khỏi chiếc kén lớn, đặt lên giường. Nhẹ nhàng đắp chăn gấm lên nàng.

 

Lục Triều Triều hô hấp đều đặn, nét mặt giãy giụa biến mất, ngủ ngon lành vô cùng.

 

Ngày thứ hai.

 

Lục Triều Triều vết ẩm ướt giường, vẻ mặt ngơ ngác. Vịt sáp quá mặn, sữa bò uống quá nhiều. Hèn chi nửa đêm đầu bận giãy thoát khỏi kén, nửa đêm bận tìm bô. Đứa trẻ ba tuổi rưỡi, như mất cha .

 

Lợi dụng lúc trời còn sáng, nàng lén lút ôm Truy Phong lên giường.

 

"Chúc Mặc ở nhà, cái giường , chính là ngươi tè dầm!"

 

Hắc Long: May mắn thoát nạn!

 

 

Loading...