Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 446:--- Bánh Răng Vận Mệnh ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:39:22
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe ngựa kẽo kẹt chậm rãi lăn bánh. Trên đường rải đầy tiền vàng, hai bên đường còn bá tánh quỳ gối mặt đất đốt giấy tiền. Hoàng đế giá băng là quốc tang, cả nước cử hành lễ truy điệu.
Lục Triều Triều là Tân đế tương lai, Nam Quốc phái nhiều tướng sĩ, bảo hộ Lục Triều Triều an . Lục Triều Triều đến bên ngoài Tế tự điện. Trong điện quỳ đầy Hoàng tử Hoàng tôn, đầu chính là Tam Hoàng tử, sinh mẫu của đến từ Đông Lăng, là công chúa hòa mà Đông Lăng đưa tới. Nghe đồn, Tam Hoàng tử khi còn nhỏ vô cùng thông tuệ, nhưng càng lớn càng nhu nhược. Hiện tại , dường như… vài phần bất ngờ.
, nghĩ kỹ , Hoàng hậu nắm giữ hậu cung, Nam Phượng Vũ thần lực, hào quang của các nàng, ai dám xuất đầu, chỉ giấu dốt mới thể sống sót. Giờ phút , Thất Hoàng nữ, đồn đại là năng lực, đang lưng Tam Hoàng tử. Hứa Thời Vân khẽ nhíu mày, chỉ một đêm, các Hoàng tử Hoàng nữ vốn là một đống cát rời. Dường như, siết chặt thành một khối.
Cũng , Tân đế mới ba tuổi rưỡi, lớn lên ở Bắc Chiêu, tại Nam Quốc hề căn cơ. Ai thể cam tâm nhường ngôi vị Hoàng đế? Từng Tô gia, Hoàng hậu đè nén, bây giờ thì ? Không chút e dè.
Lục Triều Triều hiện giờ còn đăng cơ, khi điện, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Tam Cữu cữu, Tứ Cữu cữu, Thất Dì dì…” Tiểu gia hỏa miệng ngọt, mỗi gọi một tiếng, cũng gật đầu đáp . Triều thần quỳ trong điện, cúi đầu thuận mắt trông linh cữu bệ hạ.
“Chiêu Dương, ngươi là Tân đế, luôn gương. Trông linh cho Tiên hoàng, nên đến trễ như …” Tam Hoàng tử mỉm nàng, đáy mắt ẩn chứa vài phần vui. Vừa mới chờ cho Nam Phượng Vũ c.h.ế.t, Nam Tri Ý c.h.ế.t, ngờ nửa đường nhảy một Lục Triều Triều.
“Triều Triều còn nhỏ, thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng đến phát triển. Chắc hẳn Tiên hoàng còn sống, cũng sẽ khó nàng.” Hứa Thời Vân dắt con gái, giọng điệu nhàn nhạt. Dâng hương cho Tiên hoàng xong, nàng mới dẫn Triều Triều tiếp tục trông linh.
Thất Hoàng nữ khẽ : “Nam Quốc là đầu chư quốc, là đại quốc nhất phàm gian. Giờ đây, ngôi Đế vị giao tay đứa trẻ ba tuổi rưỡi, … Chiêu Dương thể trấn áp các quốc quân đây.”
Tam Hoàng tử vẻ trưởng bối : “Triều Triều gọi bổn vương một tiếng cữu cữu, bổn vương đương nhiên hộ tống bảo vệ Triều Triều.”
“Triều Triều tuy là công chúa Bắc Chiêu, nhưng dù cũng cốt nhục của Tuyên Bình Đế, thể vì Triều Triều bao nhiêu phần đây? Chúng chảy cùng một dòng máu, là huyết mạch tương truyền, cuối cùng chúng mới là một nhà.”
“Ngươi cứ yên tâm, mẫu của cữu cữu, đến từ Đông Lăng. Cùng sinh mẫu của Đông Lăng Hoàng đế, là chị em ruột thịt.”
“Đông Lăng Hoàng đế, còn gọi một tiếng ca ca nữa chứ.”
“Có cữu cữu chống lưng, cần sợ!” Tam Hoàng tử vỗ n.g.ự.c đôm đốp. “Có cữu cữu ở đây, khi ngươi đăng cơ tháng , ai cũng dám khó ngươi.”
Lục Triều Triều chớp chớp mắt, Đông Lăng Hoàng đế? Nghe chút quen tai nhỉ.
“Triều Triều tuổi còn nhỏ, nếu điều gì hiểu trong quốc sự, cũng thể đến tìm Tam Cữu cữu.” Tam Hoàng tử một vẻ ôn hòa.
Lục Triều Triều ngây thơ gật đầu, thậm chí còn hướng về phía Tam Hoàng tử nở một nụ mỉm chi. Nàng ở Tế tự điện lâu, nàng sắp đăng cơ, buổi chiều còn cần học lễ nghi trong cung.
“Nương, mau sai phi ngựa nhanh nhất đưa bài tập của Viên Thủ phụ về . Triều Triều Hoàng đế , thời gian bài tập .” Lục Triều Triều vung tay nhỏ, vẻ mặt đắc ý.
Hứa Thời Vân kinh ngạc nàng. “Con còn ?”
Lục Triều Triều sững sờ: “Con nên gì ạ?”
“Chuyện quan hệ đến đại sự thiên hạ, quan hệ đến vạn vạn lê dân, ngôi vị Đế vương, đương nhiên thể giao cho kẻ mù chữ. Bài tập của Viên Thủ phụ, con .”
“Nam Quốc cũng phái Thái phó, đến dạy học cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-446-banh-rang-van-menh.html.]
“Từ hôm nay trở , con còn học cả chính sách trị quốc…”
Lục Triều Triều lập tức nhảy dựng lên, sụp đổ nương. “Ý là, bài tập của Viên Thủ phụ thể đẩy , con còn thêm mấy vị lão sư đến dạy học cho con ?”
“Trời ơi! Tại ai cho con !!”
“Con cứ tưởng, Hoàng đế thì cần bài tập nữa!!”
“Con , con nữa!! A a a, con Hoàng đế!!”
“U u u u…” Trong Ngự thư phòng, truyền tiếng chói tai. Tân đế vì Tiên hoàng mà lớn ba ngày, tin tức truyền khắp thiên hạ.
Tiên hoàng giá băng, linh cữu dừng bảy ngày, đó liền an táng Hoàng lăng Nam Quốc. Chỉ là, Lục Triều Triều là Tân đế, chịu tang hai mươi bảy ngày. Trong hai mươi bảy ngày , đều ăn chay. Lục Triều Triều đến mức gần như ngất , trái tim vốn ngàn lỗ thủng nay càng thêm chồng chất khó khăn.
Nửa tháng , các quốc quân của chư quốc bắt đầu lục tục đến Nam Quốc. Lục Triều Triều một đêm khuya, cuối cùng cũng nhịn lén lút dẫn Tạ Ngọc Chu, Chu Mặc chui qua lỗ chó. Nàng giờ là Tân đế, thiên hạ đều chằm chằm nàng, Tam Hoàng tử càng tìm cơ hội nắm lấy nhược điểm của nàng.
Sợ Triều Triều khó chịu, cả nhà đều cùng ăn chay. Sợ Triều Triều lén ăn thức ăn cho chó, ngay cả Truy Phong cũng ăn chay hai mươi ngày!
“Không , ban đêm thèm ăn đến mức ngủ …” Lục Triều Triều sờ bụng, cái bụng mũm mĩm khó khăn lắm mới nuôi giờ xẹp lép. Duy chỉ khuôn mặt vẫn còn vài phần bầu bĩnh của trẻ thơ. Nàng dẫn mấy rẽ trái rẽ , gõ cửa một nhà.
“Cốc cốc cốc…” Trong nhà lập tức tắt đèn: “Ngủ , ngủ .”
“Ta mua bánh thịt, cho thêm thật nhiều thịt…” Đối phương mở, nàng liền gõ cho đến khi họ mở cửa.
Ông chủ nhỏ với mái tóc rối bời, điên cuồng mở cửa: “Cầu xin đó, nhà nào mà nửa đêm nửa hôm đến mua bánh chứ.” Ai, thấy bộ dạng đáng thương của Lục Triều Triều, tay hào phóng. Liền tức khắc dậy nhào bột. Nửa canh giờ , Lục Triều Triều cùng ôm hai mươi cái bánh thịt, xổm phố ăn đến miệng đầy dầu mỡ. Truy Phong cũng ăn ba cái.
“Cắn một miếng giòn tan rơi vãi, bên trong thêm gấp đôi thịt, béo ngậy, thật ngon…” Tạ Ngọc Chu há miệng c.ắ.n một miếng lớn, mặt đầy vẻ hưởng thụ và thỏa mãn.
“Cái ngôi hoàng đế rách nát , ai thích thì .” Lục Triều Triều lẩm bẩm. Hàng ngày ngoài bài tập của Viên Thủ phụ, còn khóa học do Thái phó Nam Quốc để , hơn nữa, ngày nào cũng !
“Bài tập hôm nay của ngươi ?” Tạ Ngọc Chu nhỏ giọng hỏi.
Lục Triều Triều chột nhướng cằm: “Làm , tất cả đều !” Mà giờ phút trong thư phòng, Tiểu Thiên Đạo đang bắt chước chữ của nàng, vung bút như bay.
Lục Triều Triều thoải mái ợ một tiếng, sờ sờ cái bụng tròn của , tránh các thị vệ tuần tra phố. Dẫn theo hai một chó, nhàn nhã thong dong . Đường phố tối đen như mực. Chưa mấy bước, nàng thứ gì đó chân vướng , suýt chút nữa thì ngã. Tạ Ngọc Chu cầm đèn lồng đến gần: “Cái gì ?”
Chỉ thấy, mặt đất một cô nương mặc váy đỏ, vài phần mùi m.á.u tanh, dường như thương. Nghe thấy động tĩnh, nàng mơ màng mở mắt. Đôi mắt cong cong, tựa như vầng trăng khuyết mờ ảo bầu trời. Nàng run rẩy nâng tay nắm lấy vạt áo của Chu Mặc, ánh trăng, thiếu nữ dù đầy vẻ chật vật vẫn che giấu sự linh động toát từ .
“Cứu… cứu .” Yếu ớt thốt một câu, liền mềm nhũn ngã xuống chân . Chu Mặc, chằm chằm khuôn mặt vài phần ngẩn . Hắn đột nhiên giơ tay ôm chặt lấy ngực. Thình thịch thình thịch… Trái tim, dường như đ.á.n.h trúng, nhảy ngoài .
Mèo Dịch Truyện