Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 447:--- Chư Quốc Tề Tựu ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:39:23
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Mặc đưa tay ôm lấy ngực, chỉ cảm thấy lòng đập loạn nhịp. Chàng còn kịp cất lời. Đã thấy cô nương chân bỗng hóa thành một đóa hoa bé nhỏ ủ rũ.
“Ối, là yêu hoa!” Tạ Ngọc Chu lập tức núp lưng Lục Triều Triều.
“Nàng tuy là yêu, nhưng khí tức nàng thuần khiết, hề huyết khí hại .” Chu Mặc vội vàng giải thích, lén Lục Triều Triều. “Nàng hình như trọng thương, thể đưa nàng về ? Ta… phận bây giờ tầm thường, thể thu nhận lai lịch bất minh. Ta thể tự trông nom nàng!”
“Thảo mộc hóa hình cực kỳ gian nan… Cả đời hại , gây tội nghiệt mới thể tu thành nhân .”
Lục Triều Triều bĩu môi: “Vậy ngươi chăm sóc nàng cho . Quân vương các nước sắp thành, nào thì giờ trông nom nàng.”
Nói xong, nàng liếc Chu Mặc đầy ý trêu chọc.
Chu Mặc cẩn thận từng li từng tí nâng đóa hoa nhỏ đất lên, hề ánh mắt của Lục Triều Triều.
Mấy trở về Ninh phủ mà hề gây chút sóng gió nào.
Tạ Ngọc Chu ngáp một cái: “Ta thấy hình như xuân tâm chớm nở ? Ta ở quê còn một vị hôn thê nữa đấy!”
Lục Triều Triều vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi cũng xuân tâm chớm nở ?”
Tạ Ngọc Chu ưỡn ngực: “Sao ? Ta vẫn đang để dành tiền cưới vợ, tính cưới cho một hiền thê đấy chứ.” Hắn ngẩng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Ơ…” Lục Triều Triều khẽ dừng , chỉ phất tay qua loa. “Cưới cưới …” Nói xong liền bước chân thoăn thoắt trở về phòng.
Tạ Ngọc Chu hoài nghi sờ sờ đầu, luôn cảm thấy nàng chút chột .
Ngáp một cái, đầu óc uể oải lơ mơ. Hắn lẻn về tiểu viện, đổ xuống ngủ ngay.
Trong giấc mộng.
Bên tai luôn tiếng mõ thấp thoáng, thậm chí còn kinh văn ẩn hiện… Dường như đang tụng kinh bên tai .
Tạ Ngọc Chu nửa mê nửa tỉnh bực bội dùng chăn che đầu , cả rụt trong chăn.
Trong giấc mộng, dường như thấy một vầng kim quang.
Trong kim quang, vô Bồ Tát bi thiên mẫn nhân đang , u u ẩn ẩn chằm chằm .
“A!!”
Hắn đột ngột bật dậy.
Nha đẩy cửa bước : “Thế tử gia, gặp ác mộng ? Mau mau dậy rửa mặt chải đầu , hôm nay tân đế đăng cơ, quân vương các nước đích tới Nam Đô, nên sớm cung dự lễ.”
“Bắc Chiêu Bệ hạ, thành từ đêm qua ạ.”
“Hoàng bá bá đến ? Phụ vương ?” Tạ Ngọc Chu vội vàng bò dậy.
Nha : “Đêm qua kinh, Vương gia đích đón tiếp và sắp xếp chỗ ở, vẫn về nhà.”
Tạ Ngọc Chu vội vàng mặc quần áo, đêm qua ăn vụng nên vẫn đói, chỉ tùy tiện uống vài ngụm cháo.
“Lát nữa ngươi phái tìm quanh phủ , xem chỗ nào hòa thượng. Nửa đêm tụng kinh ồn ào c.h.ế.t , cả đêm ngủ ngon!” Tạ Ngọc Chu xoa xoa tai, c.h.ử.i bới lầm bầm bước cửa lớn.
Nha giật : “Hòa thượng? Bốn phía Ninh gia đều thị vệ canh gác nghiêm ngặt, hòa thượng chứ?”
“Hơn nữa, đêm qua thấy tiếng tụng kinh nào… Người mơ chăng?” Nha khỏi lẩm bẩm. Nàng ở ngay phòng ngoài, chẳng thấy chút tiếng tụng kinh nào.
Lục Triều Triều nheo mắt lâu, cung nhân lôi khỏi chăn.
Mắt còn mở, họ tắm rửa y phục. May mà nàng còn nhỏ tuổi, cần sơ trang chải chuốt, cũng đơn giản.
Chiếc long bào nàng đặc biệt tinh xảo nhỏ nhắn.
Ăn vài miếng điểm tâm, bên ngoài liền vang lên từng hồi chuông.
“Số chín là cực , tượng trưng cho tân đế đăng cơ.” Ma ma khẽ nhỏ bên tai nàng giải thích, trong lòng kìm mà thở dài.
Tiểu oa nhi đáng yêu ngây ngô như , vai gánh vác trọng trách quốc gia.
Trước hết, hôm nay đăng cơ, e rằng sẽ đối mặt với áp lực cực lớn.
Tam hoàng tử trưởng thành, hoàng tự trong cung hiện giờ lấy đầu. Mẫu của Tam hoàng tử đến từ Đông Lăng, là tỷ ruột thịt cùng với sinh mẫu của Đông Lăng Hoàng đế. Nghe , đêm qua Tam hoàng tử đích ngoài thành Nam Đô nghênh đón, đợi đến tận khuya, mới đón Đông Lăng Vương vương phủ.
Hôm nay, e rằng tiểu tân đế sẽ khó dễ.
Thậm chí triều đình đều lo lắng, sợ rằng nàng sẽ òa lên mặt .
Nghi trượng trong cung đến ngoài Ninh phủ, nghênh đón tân đế hồi cung.
Tạ Ngọc Chu theo nàng, mắt treo hai quầng thâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-447-chu-quoc-te-tuu.html.]
“Nghênh Nữ Đế hồi cung…”
“Nghênh Nữ Đế hồi cung…”
Thái giám cao giọng hô ba tiếng, bách tính hai bên đường đua quỳ xuống, quỳ rạp xuống đầy đất: “Cung nghênh Bệ hạ.”
“Cung nghênh Bệ hạ…”
Chúng sinh phủ phục chân nàng.
“Hôm nay, tiên tế thiên, đó mới hồi Minh Quang Điện đăng cơ.” Ma ma ghé sát tai nàng khẽ .
Lục Triều Triều khẽ ừ một tiếng.
Ma ma chút kinh ngạc, đứa trẻ ba tuổi rưỡi , dường như hề run sợ đám đông. Ngược … quá đỗi thoải mái.
Lục Triều Triều: Ta đây chính là từng trải qua đại thế sự!
Bên ngoài đài tế tự, đông như kiến, hễ tới , đều quỳ xuống, cung nghênh tân đế.
“Bên , là Tây Việt Hoàng đế.” Ma ma chỉ nam tử vận cẩm y hoa phục đằng xa, nam tử dựa nghiêng ghế, ánh mắt hờ hững về phía Tây Việt Thánh Nữ bên cạnh.
“Bên là Đông Lăng Hoàng đế, vốn là con tin ở bên ngoài, trở về nước đăng cơ xưng đế. Nghe tính khí , và Tam hoàng tử là biểu .” Lúc , Tam hoàng tử đang một bên bạn.
Lục Triều Triều cau mày , cách xa quá, rõ.
Mèo Dịch Truyện
“Người đề phòng Đông Lăng, e rằng Tam hoàng tử hứa hẹn lợi lộc, để Đông Lăng Vương về phe .”
Sau đó, ma ma : “Bên , vận cà sa khoanh chân đất, là Thiền tăng nước Phạn. Quân vương của họ là Phật tử, chỉ là, Phật tử đến nay vẫn quy vị.”
“Nước Phạn cuốn tranh chấp trần thế, cứ yên tâm.”
“Bên , chắc hẳn quen thuộc. Là Bắc Chiêu Tuyên Bình Đế.”
“Bắc Chiêu và Nam Quốc, chắc Thái phó với , quan hệ khá vi diệu. Nam Quốc đầu các nước phàm nhân, Bắc Chiêu thứ hai, hai nước tuy từng xảy chiến tranh, nhưng vẫn đề phòng lẫn .”
“Người đến từ Bắc Chiêu, lẽ cảm giác thuộc về Bắc Chiêu. , hiện giờ là quân vương một nước. Lại chỉ ba tuổi rưỡi…”
“Bắc Chiêu lẽ tranh đoạt vị trí đầu Ngũ quốc.”
“Nô tỳ những lời , là ly gián quan hệ của . Chỉ mong trong lòng chút đề phòng.”
Những lời , Thái phó và triều thần Nam Quốc vô .
Lục Triều Triều từng bận tâm, chỉ cần nàng và hoàng đế cha gặp mặt, chuyện liền sẽ dễ dàng giải quyết.
Lục Triều Triều xuất hiện, Tuyên Bình Đế với vẻ mặt lãnh đạm khiến kiêng dè, lập tức sang.
Khoảnh khắc thấy Lục Triều Triều, băng giá trong đáy mắt chợt tan chảy.
Thậm chí, khí tức quanh cũng trở nên ôn hòa.
Hắn lập tức dậy, bước nhanh về phía Lục Triều Triều, khóe miệng thậm chí còn cong lên nụ , hòn đá nặng trĩu trong lòng rơi xuống đất.
“Cha nuôi ôm!” Lục Triều Triều hai tay dang rộng, liền nhào tới Tuyên Bình Đế.
Ma ma sắc mặt đại biến, thể diện của quân vương lớn hơn trời, nàng lúc Bắc Chiêu Hoàng đế ôm, chẳng nghĩa là Bắc Chiêu Hoàng đế thần phục nàng ! Nếu Tuyên Bình Đế lật mặt ngay mặt thì !
Nào ngờ…
Tuyên Bình Đế chân lật đật bước tới ôm lấy: “Được , cha ôm, cha ôm. Triều Triều nhà chịu khổ …”
“Tuổi nhỏ như tha hương cầu thực đến Nam Quốc chịu khổ, bé con thế … gánh vác trọng trách lớn lao !”
“Nam Thế An cái lão thất phu ! C.h.ế.t còn tính toán, cái thứ đáng c.h.ế.t , đáng lẽ lôi đ.á.n.h roi xác c.h.ế.t!”
“Sao như , sinh hậu duệ như Triều Triều…”
Con gái của , đây là Chiêu Dương của Bắc Chiêu mà!!
Sao thành Nữ Đế Nam Quốc chứ!!
Bắc Chiêu Hoàng đế kiêng dè, ôm tiểu nữ đế, mặt vạn ngàn bách tính, lóc t.h.ả.m thiết.
Má ơi tức c.h.ế.t !
Ta là cha nuôi của Triều Triều, Nam Thế An là tổ phụ của nàng.
Lão tử còn thấp hơn một bối phận!!