Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 498:--- --- Tà Vật Bất Hạnh ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:09:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Cái đầu ngươi!!” Lục Triều Triều nhảy dựng lên, hung hăng vung tay về phía Phong Đô Đại Đế. Phong Đô Đại Đế hình cao lớn vô cùng, nàng nhảy lên, cũng chỉ đ.á.n.h trúng đầu gối của đối phương. “Suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ đến tạo phản, ngươi thể nghĩ chuyện gì khác ?” Lục Triều Triều quả thực chọc cho đau cả đầu, đây từng thấy ương bướng như .

 

“Không tạo phản thì ngươi tới đây gì? Lãng phí thời gian của bổn vương!” Phong Đô Đại Đế sắc mặt đột nhiên đen . Vốn dĩ nhiệt tình chào đón, giờ đây, liền đầu bước .

 

“Ấy , ngươi ? Ta chuyện nhờ! Muốn hỏi mượn ngài chút đồ…” Lục Triều Triều hình nhỏ bé, bước những bước chân ngắn ngủi đuổi theo . Phong Đô Đại Đế bước chân khựng . Lông mày nhướng lên, hạ giọng : “Ngươi mượn binh?”

 

“Mượn bao nhiêu? Nói nhé, ba mươi vạn âm binh của Minh giới đều thể cho ngươi mượn. ngươi đ.á.n.h Thần giới thì đ.á.n.h đấy!!” “Sao ngươi gì? Ba mươi vạn vẫn đủ ?” “Ta gom thêm cho ngươi mười vạn!” “Ngươi mau lên tiếng chứ.” Phong Đô Đại Đế sốt ruột, lấp lửng !

 

“Ta…” Lục Triều Triều há miệng, luôn cảm thấy cổ họng như nghẹn . “Ta mượn Vãng Sinh Lục của ngài xem một chút…” nàng yếu ớt . Phong Đô Đại Đế kinh ngạc nàng, ánh mắt lộ vẻ thể tin .

 

“Đồ vô dụng! Vãng Sinh Lục gì mà xem!” “Phì! Lão tử còn tưởng sắp đ.á.n.h chứ!” Phong Đô Đại Đế tức giận phất tay áo. đầu , thấy nàng cô đơn đáng thương Đại lộ Hoàng Tuyền, kìm lòng mềm.

 

“Muốn xem Vãng Sinh Lục thì còn mau tới?” Lục Triều Triều hì hì một cách hổ, tay nàng nắm chặt vạt áo của Phong Đô Đại Đế. “Ta ngay ngài là nhất mà.” Lục Triều Triều còn quên nịnh bợ. Phong Đô Đại Đế cằm hếch lên, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

 

“Đây là Nại Hà Kiều, bên là Vọng Hương Đài…” Phong Đô Đại Đế còn tận tâm tận lực giới thiệu cho nàng. “Kia là canh Mạnh Bà đúng ? Là các chú các bác ở Đào Nguyên thôn, Triều Triều đều … Ta thể uống một chén ?” Cô bé nắm vạt áo , kìm mở miệng.

 

Phong Đô Đại Đế???

 

“Ta nghĩ bụng, khó khăn lắm mới tới Địa phủ một chuyến, kiểu gì cũng nếm thử đặc sản của Minh giới chứ.” Lục Triều Triều ngượng ngùng . Phong Đô Đại Đế nhịn , cong ngón tay gõ nhẹ hai cái lên trán nàng. Chậc, đây ai dám gõ đầu Chiêu Dương Kiếm Tôn chứ!! Tiểu Kiếm Tôn bốn tuổi, thật sự dễ bắt nạt!

 

Kể từ khi Lục Triều Triều tới Minh giới, cả Minh giới lập tức giới nghiêm, khắp nơi đều âm sai canh gác. Các âm hồn đều tránh xa. Người thể khiến Phong Đô Đại Đế đích đón, trời mới là nhân vật lớn cỡ nào. tuyệt đối bọn họ thể tới gần tiếp xúc. Dù , Hàn Xuyên Tiên Tôn tới Minh giới còn chẳng đãi ngộ như .

 

“Minh giới gì đó .” Lục Triều Triều lơ lửng giữa trung, trời Minh giới âm u đen kịt, vĩnh viễn thấy ánh mặt trời, lộ vài phần âm u đáng sợ. Phong Đô Đại Đế liếc một cái: “Không qua mắt ngươi.”

 

“Trọc khí Tam giới ngày càng nồng đậm, tới mức thể chịu đựng nữa. liền bắt đầu xâm nhập Minh giới, Âm hồn Minh giới hấp thu quá nhiều, liền sẽ mất lý trí, khiến Minh giới tăng thêm ít công việc.” “Xì, đám thần linh cao cao tại thượng , d.ụ.c vọng của bọn chúng vĩnh viễn điểm dừng.” “Dục vọng của bọn chúng, gây tai họa cực lớn cho Tam giới.”

 

“Triều Triều, lẽ chống đỡ bao lâu nữa, Minh giới sẽ vĩnh viễn đóng cửa, tự bảo .” Đây là kết quả Phong Đô Đại Đế suy tính lâu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-498-ta-vat-bat-hanh.html.]

“Cửa Minh giới đóng , âm hồn c.h.ế.t sẽ ? Cứ để mặc bọn chúng ở bên gây loạn ?” “Triều Triều, là Phong Đô Đại Đế, thống lĩnh Minh giới. Minh giới giam giữ mấy chục vạn âm hồn, chịu trách nhiệm với Minh giới, cũng chịu trách nhiệm với Tam giới. Nếu trọc khí tiếp tục xâm thực Minh giới, Minh giới thất thủ, sẽ gây đại họa.” Hiện nay, lờ mờ thể khống chế âm hồn .

Mèo Dịch Truyện

 

Lục Triều Triều khẽ thở dài một tiếng. “Ngươi Thần giới xử lý trọc khí bằng cách nào ?” Phong Đô Đại Đế dẫn Triều Triều tới Luân Hồi Đài.

 

“Bọn chúng ư… ha…” Phong Đô Đại Đế lộ vẻ khinh thường. “Tai họa là do bọn chúng gây . bọn chúng cố gắng đẩy nó xuống phàm trần, để phàm trần gánh chịu tất cả. Linh giới tu sĩ, Yêu Ma nhị giới càng thể chọc , Phật giới Kim Cương Nộ Mục khó mà dây , Minh giới và đông đảo Minh binh.” “Chỉ riêng phàm trần, tuy Thiên Đạo ưu ái, nhưng yếu thế nhất.” “Thần linh từ bi hỷ xả, thể chuyện điên rồ như chứ?” “Vì , Ngài chỉ thị cho Minh Không, Vạn Kiếm Tông đề nghị, chủ trương để phàm trần gánh chịu.”

 

Trên mặt Phong Đô Đại Đế khó nén vẻ khinh thường và khinh bỉ, nhưng chỉ thể bảo Minh giới, quyền can thiệp ý chỉ của thần. “Chẳng qua, chính là ức h.i.ế.p phàm nhân chỗ dựa.”

 

Lục Triều Triều bốn tuổi ở phía , giọng mang theo vài phần lạnh lẽo: “Có lẽ, phục sinh phàm nhân, chính là thiên ý ư?”

 

Phán Quan thấy Phong Đô Đại Đế đích dẫn đường, vị Phán Quan vốn dĩ sắt đá vô tư, giờ khắc cũng lộ vài phần ý . “Mang Vãng Sinh Lục tới đây, để tiểu hữu của xem một chút.” “Vâng.” Phán Quan đích lấy Vãng Sinh Lục , trao tay Lục Triều Triều.

 

Lục Triều Triều tùy ý lật xem vài trang, thấy thọ nguyên của cha , hài lòng gật đầu. “Ơ, vì ba ca ca của ghi chép Vãng Sinh?” Phán Quan liếc một cái, kinh ngạc : “Ta ngược hề để ý, bộ đều là quá khứ trống rỗng. Trên Vãng Sinh Lục, ghi chép tiền kiếp, chỉ hai loại khả năng.” “Một, chính là thần minh hạ phàm lịch kiếp, quá khứ của Ngài cho phép soi mói.” “Hai, vận mệnh của bọn họ xảy chuyển biến cực lớn, lệch khỏi mệnh cách vốn . Tiền kiếp hậu thế, đều sẽ chịu ảnh hưởng, ghi chép Vãng Sinh liền xóa .”

 

Lục Triều Triều ngẩn , vốn dĩ ba ca ca t.h.ả.m c.h.ế.t, giờ đây… Đại ca là rồng phượng trong loài , Nhị ca một trấn giữ, vạn khó vượt qua, Tam ca, tuy là ngốc nhất cả nhà, nhưng sắp đỗ trạng nguyên ! Chắc hẳn, là sự trùng sinh của , khiến bọn họ lệch khỏi vận mệnh vốn .

 

“Vậy đời của thì ?” “Hắn còn đời, vẫn là thai nhi, vì …” Lục Triều Triều Vãng Sinh Lục, cau chặt mày. Vị trí thuộc về , một mảnh đen kịt. Cả cuốn Vãng Sinh Lục, nàng lật xem mấy trang, chỉ trang của là khác biệt.

 

Phán Quan thấy cũng ngẩn , ngay đó sắc mặt nặng nề đưa cho Phong Đô Đại Đế. Phong Đô Đại Đế cầm Vãng Sinh Lục, lông mày nhếch, mí mắt khẽ giật.

 

“Đứa trẻ , là luân hồi chuyển thế. Đại Đạo Tam Thiên , thai nghén vô sinh linh, đương nhiên, cũng sẽ tà ma yêu nghiệt sản sinh.” “Thi thoảng, thiên thời địa lợi nhân hòa, tà ma yêu nghiệt cũng sẽ vô tình bước luân hồi.” “Đệ của ngươi, chắc hẳn chính là một trong đó.” “Hắn… e rằng ngay trong bụng an phận ?” “Thế gian , đứa trẻ sinh để báo ân, đứa trẻ sinh để báo thù.” “Hắn… chính là một nghịch cốt.”

 

“Nhân lúc bây giờ còn sinh , xử lý sớm một chút, e rằng sẽ bớt chịu tội. Loại đứa trẻ , thể dạy dỗ . Sinh ác, xa từ trong xương cốt.” “Hơn nữa, khi phá thai, nhất nên nghiền nát cả thần hồn. Nếu , nó vẫn sẽ đầu thai bụng khác. Nếu quản giáo , e rằng sẽ mang đến tai họa cho Tam giới.”

 

Lục Triều Triều khẽ lẩm bẩm: “Không từ tới, quá khứ…” “Một nghịch cốt?” “Nghịch cốt? Ta ngược xem xem xương cốt cứng đến mức nào. Nghịch cốt cũng thể bẻ gãy!” Lục Triều Triều khóe môi nở một nụ , khiến Phong Đô Đại Đế lạnh sống lưng.

 

Chậc chậc… Đối với tà ma yêu nghiệt mà , e rằng là bi hỷ giao thoa nhỉ? Tin : Lưu lạc ngàn năm, cuối cùng cũng đầu thai. Tin : Đầu thai nhà Lục Triều Triều, chuyên trị xương cứng!

 

 

Loading...