Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 501:--- Bà nội đến đón ta rồi ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:09:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giao Quang rưng rưng lệ. Hắn đến gần Lục Triều Triều, song chẳng dám. Đến cả lời cũng ấp úng chẳng thốt nên câu, chỉ một đôi mắt ngập tràn bi thương cùng hỉ duyệt.

 

Một ngàn năm, một ngàn năm trời!

 

Lục Triều Triều hình lay động, chỉ cảm thấy nam nhân mắt mờ mịt, song ánh mắt quen.

 

“Giao... Giao Quang?” Nàng trừng đôi mắt vô tội nghĩ ngợi.

 

“A, cái tên ch.ó má bày Trận Tru Tâm, hãm hại !” Lục Triều Triều lập tức quát mắng, khiến Giao Quang nóng nảy khó chịu.

 

“Chưa từng, từng hại nàng, từng bày Trận Tru Tâm!”

 

“Ta... ...” Giao Quang vội đến đỏ bừng cả mặt.

 

“Ta xem ngươi là , ngươi dám hãm hại ! Ngươi bày thành hình trái tim, Trận Tru Tâm thì là gì?” Lục Triều Triều vớ ngay Triều Dương Kiếm toan tay.

 

“Triều Triều! Ta của nàng!” Giao Quang nhắm mắt, cuối cùng cũng hét lên câu đó.

 

“Triều Triều, từng xem nàng là !”

 

“Ta vì nàng đỡ đao, vì nàng rửa tay canh, vì nàng một câu mà vượt qua núi non biển cả cũng đến bên nàng. Ta...”

 

Giao Quang Chân Quân đến nay vẫn nhớ rõ cảnh tượng , Lục Triều Triều đ.á.n.h rớt xuống Vô Vọng Sơn, kịp giải thích.

 

Giờ phút , chỉ lời trong lòng. Muốn Lục Triều Triều hiểu rõ, tâm ý của !

 

“Triều Triều, trở thành chỗ dựa của nàng...”

 

“Ta cùng nàng kết tóc xe tơ, cùng nàng bạc đầu giai lão. Ta từ ngàn năm , vẫn luôn ái...” Giọng đột ngột nghẹn , dũng cảm mở mắt ...

 

Thiếu nữ diễm lệ biến mất, chỉ còn một tiểu oa nhi chừng bốn năm tuổi, đang trừng đôi mắt mơ màng .

 

Khí lực của Giao Quang, bỗng chốc tan biến.

 

Lời thổ lộ mà dũng cảm bày tỏ, đúng là đàn gảy tai trâu!

 

“Cái gì gọi là kết tóc xe tơ?” Nàng nghiêm túc hỏi.

 

Giao Quang tức đến khí huyết trào ngược, chỉ cảm thấy trong miệng tanh ngọt khó chịu. Hắn đột ngột giơ tay ôm ngực: “Nàng... nàng bây giờ, bao nhiêu tuổi?”

 

Lục Triều Triều như kẻ ngốc : “Triều Triều bốn tuổi !” Nàng chìa năm ngón tay mập mạp.

 

Uống say , lặng lẽ bẻ ngược một ngón tay.

 

Giao Quang mãi, một giọt lệ khẽ lăn từ khóe mắt. Hắn chỉ nàng hồi lâu, chẳng thốt nên lời. Hắn thậm chí chút mờ mịt, từng nghĩ tới, gặp Lục Triều Triều bốn tuổi.

 

Lục Triều Triều c.h.ế.t , tuyệt vọng. Nàng sống , hình như càng tuyệt vọng hơn!!

 

Giao Quang che mặt bỏ chạy, như thể lưng quỷ đang đuổi.

 

“Ấy , ngươi chạy cái gì? Thần kinh!” Lục Triều Triều chỉ cảm thấy đầu đau nhức, xoa xoa mi tâm, lảo đảo về nhà.

 

Tạ Ngọc Chu đang bưng một cái đĩa ngọc trắng nhỏ, cẩn thận nhón đồ ăn.

 

“Triều Triều, nàng nồng nặc mùi rượu từ ngoài về?” Tạ Ngọc Chu chút kinh ngạc.

 

“Nhanh nếm thử con trùng .”

 

“Vừa nãy Từ Phàm sư đưa tới, lúc đưa tới trắng nõn mập mạp nhúc nhích, hù c.h.ế.t .”

 

“Hắn bảo dùng chảo dầu chiên giòn, nàng đoán xem ?”

 

“Bên ngoài giòn rụm, c.ắ.n là nổ nước, bên trong mềm mại, một mùi vị tươi ngon khác biệt. Nàng mau nếm thử?” Tạ Ngọc Chu sớm bưng bát chờ ở cửa, ai ngờ Lục Triều Triều nhà.

 

Lục Triều Triều liếc mắt liền nhận , đây là linh nhộng. Linh nhộng ăn linh thảo linh d.ư.ợ.c mà sinh trưởng, hấp thụ tinh hoa trời đất mà thành.

 

“Ta còn rắc chút bột ớt, mang từ phàm gian tới. Thật ngon... cũng chẳng là thứ gì.” Tạ Ngọc Chu và Lục Triều Triều mỗi một miếng, cả hai cùng chia ăn.

 

Lục Triều Triều dọa : “Ưm, là con trùng thịt bắt trong nhà xí.”

 

Mặt Tạ Ngọc Chu cứng đờ, bỏ một viên linh nhộng miệng liền há hốc miệng sững tại chỗ. Hắn gần như tan vỡ.

 

“Thật ư?! Là cái thứ... thứ ghê tởm ở phàm gian đó?” Trên mặt Tạ Ngọc Chu lộ vẻ tái nhợt, vốn dĩ miệng đầy mùi thơm giòn, giờ khắc ... nuốt trôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-501-ba-noi-den-don-ta-roi.html.]

 

Mèo Dịch Truyện

Lục Triều Triều nắm một nắm nhét miệng: “Ưm, lừa ngươi.”

 

Tạ Ngọc Chu bưng đĩa, nội tâm dường như đang thiên nhân giao chiến, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua một tia giãy giụa. Ngay đó, nhắm mắt c.ắ.n vỡ linh nhộng.

 

Trên mặt mang vẻ coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng, ăn rưng rưng lệ.

 

mà thật sự thơm...” Thậm chí còn mang theo một mùi thơm cỏ non, vị cua vàng ở phàm gian. Không, còn tươi ngọt mỹ diệu hơn thế.

 

Tạ Ngọc Chu bưng bát, dường như hạ quyết tâm nào đó.

 

Lục Triều Triều bước tiểu viện, liền thấy A Ngô mặt trắng bệch ghế bành. Trên vai ẩn hiện vết m.á.u rỉ, Chúc Mặc đang mặt nặng mày nhẹ dọn dẹp vết thương cho nàng.

 

“Đừng tưởng rằng đỡ đao, sẽ đối đãi ngươi khác. Ngươi c.h.ế.t cái tâm tư đó ! Huống hồ, bảo ngươi cứu !” Chúc Mặc sắc mặt lạnh lùng, giờ đây, còn tiền tài thể lừa gạt nữa!

 

A Ngô mặt trắng bệch, yếu ớt : “Được , là tự nguyện đỡ. Ngươi cần cảm thấy áy náy...” Ánh mắt nàng nóng bỏng Chúc Mặc, Chúc Mặc cái của nàng, chỉ cảm thấy tự nhiên.

 

“Chỉ cần ngươi bình an vô sự, liền tâm mãn ý nguyện.”

 

“Hít...” A Ngô run lên, hít ngược một khí lạnh. Ngay đó khẩn trương giải thích: “Không đau, đau .” Trên mặt gượng gạo, song giọng run rẩy, trong mắt rưng rưng lệ.

 

Chúc Mặc mặt vẫn nặng nề, song tay bất giác nhẹ nhàng hơn.

 

“Lần xem ngươi còn dám ! Phàm nhân thể, cũng dám đỡ đao! Long tộc đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, ai cần ngươi cứu!”

 

Lục Triều Triều khẽ lẩm bẩm: “Ngươi thật si tình.” Qua đều là nàng.

 

Lục Triều Triều chỉ về phòng chợp mắt một lát. Liền thấy bên ngoài ồn ào náo nhiệt.

 

“Hôm nay Linh Giới đại tỷ, nhiều môn phái trong Linh Giới đều đến Vạn Kiếm Tông. Có phiền nàng ?” Tạ Ngọc Chu tay bưng một cái bát nhỏ, trong bát bốc nghi ngút, dường như khỏi chảo dầu.

 

Lục Triều Triều bất giác giơ tay quạt quạt gió: “Chuyện gì thế ? Mùi lạ từ ?”

 

“Có lẽ lửa lớn quá, cháy khét .” Tạ Ngọc Chu chẳng thèm để ý.

 

“Ta lên núi xem thử, hôm nay Thái Thượng Trưởng Lão xuất quan ?” Lục Triều Triều hỏi.

 

Năm đó khi nàng hiến tế, xương sống của Vạn Kiếm Tông c.h.ế.t mất hơn nửa trong kiếp nạn . Còn một phần phi thăng, mấy vị Thái Thượng Trưởng Lão trọng thương, vẫn luôn tịnh dưỡng trong Kiếm Tông.

 

Chỉ là phi thăng vô vọng, vẫn luôn níu kéo tính mạng trấn giữ Kiếm Tông. Thậm chí suy đoán, Thái Thượng Trưởng Lão quy thiên.

 

Lục Triều Triều đoán, cho dù quy thiên, e rằng tình hình cũng khả quan. Bằng , sẽ để mặc Minh Không tàn hại phàm gian.

 

“Minh Không Tông chủ chủ trì đại cục, từng thấy Thái Thượng Trưởng Lão.” Tạ Ngọc Chu lớn tiếng hô.

 

“Khoan , nàng nếm thử linh trùng mới bắt sáng nay ? Mới khỏi chảo đó...”

 

Lục Triều Triều xua tay, đầu ngoảnh về phía chính điện. Quốc Sư vặn ngoài.

 

“Mau nếm thử, mới khỏi chảo đó.” Tạ Ngọc Chu bưng bát nhỏ đuổi theo.

 

Quốc Sư thấy linh trùng chiên dầu vàng ruộm giòn rụm, bất giác giơ tay nhón một con.

 

“Đây chính là linh nhộng ? Linh nhộng chỉ sinh trưởng trong linh linh thảo, là linh vật hiếm thấy. Chỉ Vạn Kiếm Tông mới tư bản để nuôi dưỡng!”

 

“À , sáng nay chuyện gì thế? Trong viện luôn một mùi hôi thối.” Quốc Sư nhón linh nhộng, đang định bỏ miệng.

 

Tạ Ngọc Chu giật , đột nhiên cúi đầu bát.

 

“Đồ đáng c.h.é.m ngàn đao, đứa khốn nạn nào dùng nồi nấu cứt !” Chúc Mặc một cước đá văng cửa nhà bếp, khuôn mặt tím tái vì tức giận. Trực tiếp xổm mái hiên nôn khan.

 

“Trời ơi, chuyện còn chấn động hơn cả ngàn năm tù!”

 

Tạ Ngọc Chu rùng : “Đây... đây là trùng thịt trong nhà xí ?” Đa tử Vạn Kiếm Tông đều bế cốc, tốn nhiều công sức mới tìm bảo bối !

 

Mắt Quốc Sư trợn tròn, con trùng vàng óng trong tay, chỉ một chút nữa là miệng !

 

Trong viện, truyền đến tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết của Tạ Ngọc Chu.

 

“Lục Triều Triều, nàng hại !”

 

“Cứu mạng, cứu mạng , thấy bà cố !”

 

 

Loading...