Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 53:--- Tận Mắt Chứng Kiến ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:58:33
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rượu qua ba tuần, Lục Chính Việt cũng say mèm. Hắn vỗ vai Lục Cảnh Hoài, nấc cụt: “Hức... Vẫn là Cảnh Hoài , hiểu nhất... hức, thấu a.”
“Được hữu như , phu phục hà cầu.”
Lục Cảnh Hoài khẽ thở dài: “Nói thật hổ thẹn, Chính Việt ở kinh thành, mấy tháng nay Cảnh Hoài gây vài hiểu lầm với Hầu phủ.”
“Mẫu vốn ưa thích trang sức, nên thường mua mấy món đồ lạ. Nào ngờ hạ nhân Hầu phủ trộm đồ cưới của Hứa phu nhân đem bán, khéo mẫu mua .”
“Thậm chí còn ồn đến phủ nha.”
“Thư đồng của mấy hôm mẫu răn dạy, liền ôm hận trong lòng, họa thủy đông dẫn, phóng hỏa Hầu phủ. Nay Cảnh Hoài lý cũng rõ.” Lục Cảnh Hoài u buồn thở dài.
Lục Chính Việt say đến mơ màng, choàng vai Lục Cảnh Hoài.
“Đây tính là hiểu lầm gì chứ?”
“Hai , chính là , hức... .”
“Mấy món trang sức đó, thích, sẽ đòi về cho .”
“Giữa hai thì ai với ai chứ, chúng là nhiều năm . Đừng trang sức, ngay cả vị trí Thế tử Hầu phủ, cũng xứng đáng .” Hắn say sưa, Lục Cảnh Hoài cũng uống thêm mấy chén.
“Chính Việt uống nhiều , nhảm đó. Vị trí Thế tử , là của Nghiễn Thư công tử. Nghiễn Thư công tử tài hoa kinh diễm, cả kinh thành ai mà đại danh của .”
Lục Chính Việt khẩy: “Hắn hiện giờ nào sánh với .”
“Sánh... sánh .”
“Cha... cha , ngày nào cũng mắng chúng ... tranh giành. Hức, nếu thật sự là của thì quá. Hề hề, vị trí Thế tử , Thế tử , thì còn ai.”
Trước mắt Lục Chính Việt lắc lư, Tô Chỉ Thanh vội vàng tiến lên đỡ .
“Chính... Lục công tử, Lục công tử, say . Thanh Thanh đỡ nghỉ.” Tô Chỉ Thanh loạng choạng đỡ , ngay cả bước chân cũng vững, ánh mắt mơ hồ.
Chân mềm nhũn, Lục Chính Việt liền đổ ập xuống giường.
Khẽ ngáy khò khò, say đến bất tỉnh nhân sự.
Giọng Tô Chỉ Thanh chút ngượng ngùng: “Lục, Lục công tử, phiền gọi tiểu tư một chút. Hắn uống nhiều quá ...” Nàng quá chắc Lục Chính Việt thật sự say , dám khinh cử vọng động.
Lời lẽ xa cách, nhưng thần sắc ai oán Lục Cảnh Hoài.
Lục Cảnh Hoài khóe môi cong lên, thiếu niên áo dài khẽ vươn tay, liền kéo nàng lòng.
“Vẫn gọi là Lục công tử ? Sao khách sáo ? Nàng mà còn như thế, sẽ trừng phạt nàng đó.” Hắn hung hăng c.ắ.n một cái lên môi Tô Chỉ Thanh đang đỏ bừng.
Tô Chỉ Thanh khẽ c.ắ.n môi , đôi mắt chứa chan ý xuân.
Lén lút Lục Chính Việt đang ngáy khò khò giường.
“Ta sợ giả vờ say, kẻo hỏng đại sự của .” Tô Chỉ Thanh khẽ .
Lục Cảnh Hoài lộ một tia khinh thường đầy khinh bạc: “Ta quen nhiều năm, là thế nào, lẽ nào ?”
“Hắn tin hai , tin đến tột cùng.”
“Chưa kể , ngay cả nương của , cũng là một kẻ ngu ngốc.” Lục Cảnh Hoài khẽ một tiếng.
“Mười bảy mười tám năm, từng chút nghi ngờ. Năm đó phụ thành với nàng , nửa đêm về thì động phòng của Hứa thị. Nửa đêm về , phòng của mẫu ở kế bên.” Bởi , sinh nhật của và Lục Nghiễn Thư cách nhiều.
“Bùi cô cô dịu dàng lương thiện, hiểu lòng . Nếu Hứa thị gia thế cao quý, Bùi phu nhân hà tất chịu ủy khuất nhiều năm.”
“May mà Cảnh Hoài tranh giành, thể mưu đoạt tất cả những điều cho .” Tô Chỉ Thanh ôm lấy Lục Cảnh Hoài, còn vẻ đoan trang thanh cao như khi ở mặt Lục Chính Việt.
Lục Cảnh Hoài vươn ngón trỏ, nâng cằm Tô Chỉ Thanh lên.
“Hắn động nàng ? Hửm?”
Mèo Dịch Truyện
“Có hôn chỗ ? Hôn chỗ ? Hay là... chỗ ?” Hắn khẽ chạm mấy chỗ Tô Chỉ Thanh.
Tô Chỉ Thanh liếc một cái đầy trách móc: “Thân thể , là của . Làm thể để động ? Hắn xứng?” Lục Chính Việt thậm chí ngay cả nắm tay cũng đỏ mặt, cho rằng đó là mạo phạm.
Hắn bảo vệ nàng như châu báu, nỡ một chút mạo phạm.
Lòng Tô Chỉ Thanh chút khó chịu, hiểu ở chỗ cùng Lục Cảnh Hoài.
“Chúng sang phòng kế bên ?” Tô Chỉ Thanh kéo .
Lục Cảnh Hoài khẽ kéo váy nàng : “Không, ngay tại đây. Làm chuyện mặt , đầu.”
“Lần , rơi xuống vách đá hôn mê, nàng còn phóng đãng hơn bây giờ nhiều.”
“Thanh Thanh, mau để xem bản lĩnh của nàng.” Lục Cảnh Hoài mắt đỏ ngầu.
Chỉ nghĩ đến , Lục Cảnh Hoài liền nhịn run rẩy. Hắn cố ý nhục Lục Chính Việt, liền đặc biệt chà đạp Tô Chỉ Thanh khi Lục Chính Việt đang hôn mê.
Nào ngờ tỉnh dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-53-tan-mat-chung-kien.html.]
Ngày đó, Tô Chỉ Thanh hoảng loạn nhảy lên giường.
Còn Lục Cảnh Hoài, liền cánh cửa.
Nhìn Lục Chính Việt từng chút một lún sâu .
“Nàng nhớ ?” Lục Cảnh Hoài hung hăng c.ắ.n môi nàng, khiến Tô Chỉ Thanh kinh hãi kêu lên.
Trong lúc hoảng sợ, liền cố sức bịt miệng .
Nàng rưng rưng : “Làm thể nhớ ? Thân thể cũng dâng cho .”
“ ... đính hôn với Khương cô nương.”
Lục Cảnh Hoài thần sắc nhạt nhẽo: “Khương Vân Cẩm? Nàng chỉ là một khúc gỗ, sánh với nàng?”
Sắc mặt Tô Chỉ Thanh ửng hồng.
“Thật ? Chàng chạm nàng ?” Tô Chỉ Thanh mím môi .
Lục Cảnh Hoài véo má nàng: “Ta thể động nàng ?” Nực , Khương Vân Cẩm là đích nữ thế gia, há chuyện như .
Kế hoạch của , chính là khiến Lục Chính Việt vì Tô Chỉ Thanh mà trở mặt với Hầu phủ.
Lục Chính Việt là trọng ân tình nhất, tuyệt đối sẽ để Tô Chỉ Thanh chịu thiệt thòi.
“Nương cũng nhớ nàng, , chỉ nhận nàng con dâu thôi.” Lục Cảnh Hoài dỗ dành nàng đến mức tâm hoa nộ phóng.
Lục Chính Việt say mèm, lưng về phía hai .
Giờ phút , u uẩn mở mắt .
Ánh mắt mang theo một tia hàn ý.
Chúng quả thực hiểu .
Nếu nhờ tiếng lòng của , đời của , e rằng lừa dối mãi mãi.
Phía truyền đến những nhịp điệu đều đặn, tiếng nức nở kiềm nén đến c.h.ế.t lặng, lòng Lục Chính Việt hề gợn sóng.
Sự cứu rỗi của , tất cả đều là giả dối.
Từ đầu đến cuối đều là âm mưu.
Lục Chính Việt khẽ ho một tiếng, hai phía chợt khựng .
Thân hình cứng đờ tại chỗ, như thể một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống.
Hắn mơ màng lẩm bẩm một tiếng, đang lưng liền thẳng .
Hắn khẽ hé mắt một chút, hai bóng đang dính chặt .
“Ưm...”
“Thanh Thanh...” Hắn lẩm bẩm tên Thanh Thanh, hai đối diện sợ hãi dám động đậy chút nào.
Lục Cảnh Hoài chợt tỉnh táo, suýt nữa hỏng đại sự. Hắn để dấu vết đẩy Tô Chỉ Thanh , nhanh chóng mặc quần áo .
Tô Chỉ Thanh cũng run rẩy mặc váy dài , hai khỏi cửa.
Y phục xốc xếch, sắc mặt ửng hồng, mái tóc đen còn rối.
Đối diện một đám lão già...
“Thật là nhục nhân sĩ, giữa ban ngày ban mặt mà hổ.”
“Đây là tửu lâu, khách điếm. Thật xui xẻo.” Một lão già râu bạc khác vẻ mặt ghê tởm.
Mấy , chính là Giám sát Ngự sử của Bắc Chiêu, còn gọi là Ngôn quan.
Chịu trách nhiệm vạch tội trăm quan, trong sạch bộ máy quan . Ngay cả khi Bệ hạ ngôn hành đúng mực, họ cũng sẽ dâng tấu can gián.
Thậm chí còn đ.â.m đầu c.h.ế.t ở Kim Loan điện.
Là một đám lão ngoan cố khiến Hoàng đế cũng đau đầu.
“Người ? Chẳng là thiên tài thiếu niên Lục Cảnh Hoài nổi danh kinh thành ?” Mấy lộ vẻ vui, ban ngày ban mặt dâm ô, còn là ở tửu lâu.
Thật đáng ghét.
Không ai từng thấy Lục Chính Việt trong phòng.
“Ừm, Kinh Hồng thư viện cực kỳ coi trọng . Nếu thể liên tục đỗ Tam nguyên...” Một trong những lão già nhướng mày: “Chỉ e Bệ hạ, ý thầy dạy Thái tử.”
Mấy nhíu mày, liền âm thầm ghi nhớ chuyện .