Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 539:--- Đôi mắt phục minh ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:10:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Truy Phong bật dậy. Ánh mắt rực lửa Bạch Ngọc Trì. “Chuyện gì đang xảy ? Sao trong hồ dị động?” Tạ Ngọc Chu gần, nhưng xung quanh Bạch Ngọc Trì một luồng sức mạnh ngăn cản . Toàn bộ Bạch Ngọc Trì biến thành một vòng xoáy.

 

Trên mặt Truy Phong thoáng qua vẻ kinh hoàng. “Ta ngâm nhiều năm, cũng từng gặp tình huống .” Y với mái tóc đỏ, trong tay ngưng tụ sức mạnh, thẳng tắp giáng xuống Bạch Ngọc Trì. Bạch Ngọc Trì giống như một miếng bọt biển, điên cuồng hấp thu sức mạnh. “Không , mở !”

 

A Man sốt ruột, trong mắt giăng một lớp sương mờ: “Triều Triều, Triều Triều…” Nàng lớn tiếng gọi Lục Triều Triều, nhưng Lục Triều Triều đang giữa Bạch Ngọc Trì, cảm nhận sự đổi khí tức xung quanh. Nàng vô thức đưa ngón trỏ , nhẹ nhàng chạm . Khí tức quen thuộc khiến lông mày nàng giãn .

 

Tạ Ngọc Chu hai mắt đỏ bừng, sắp mất lý trí: “Tất cả là của , của , bệnh nặng quàng xiên, nên để Triều Triều Bạch Ngọc Trì.” Giờ phút chỉ hận thể cho Triều Triều.

 

dòng nước tựa những con thủy long vây quanh Lục Triều Triều. Các thủy long vô cùng cận với nàng, nàng nghiêng đầu phát tiếng trong trẻo. Thấy cảnh , mới phần nào yên tâm. “Bạch Ngọc Trì đối với nàng dường như ác ý.” A Ngô nhíu mày trầm tư. “Thật giống như thấy nàng vui, nên đùa giỡn cùng nàng.” Vừa xong, liền thấy dòng nước lén lút chạm eo Lục Triều Triều, khắp gian phòng tràn ngập tiếng như chuông bạc của Lục Triều Triều.

 

A Man vốn dĩ chắp tay cầu nguyện bình an, giờ phút mở mắt , ngạc nhiên : “Quả thật là !” Trong lòng Truy Phong chút chua xót. “Sao đãi ngộ ? Nó từng hóa rồng dỗ vui bao giờ!”

 

Từng luồng sức mạnh quấn lấy, Lục Triều Triều dần dần nhấc chân khỏi mặt đất. Vô thủy long cùng nàng bay lên trung, lơ lửng giữa hư vô. Cảnh tượng , khiến lòng chấn động.

 

Nước suối Bạch Ngọc Trì ngừng tràn ngoài, trong thạch thất dường như bắt đầu rung chuyển nhẹ. A Man vịn tường mới vững , Chúc Mặc che chở A Ngô trốn lưng . “Sao đột nhiên động đất? Yêu Vương cung sẽ sụp đổ chứ?” Tim đều thắt .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-539-doi-mat-phuc-minh.html.]

Tất cả những điều , dường như đều liên quan đến Triều Triều, nhưng ai nguyên do. Truy Phong giờ phút giật mắt liên hồi, y yếu ớt kéo Tạ Ngọc Chu: “Các ngươi, nhân loại câu nhỉ? Mắt trái giật nghĩa là gì? Mắt giật ý nghĩa gì? Có đúng ?” Tạ Ngọc Chu đầu , chỉ chăm chú Triều Triều. “Mắt trái giật thì tài, mắt giật thì tai. Ngươi giật bên nào?” Truy Phong im lặng ôm lấy mắt đang giật mạnh, “Ta một dự cảm chẳng lành.”

 

42. Triều Triều nhắm chặt hai mắt, vệt đỏ chói mắt mi tâm hiện . Dòng suối ngừng tuôn về phía nàng, vô cùng cận với nàng. Lục Triều Triều nhấc ngón tay lên, thủy long liền quấn quanh giữa các ngón tay nàng. “Ta dường như thấy phía Triều Triều một hư ảnh khổng lồ, các ngươi thấy ?” A Man dụi mắt, hư ảnh tựa như đang xuống chúng sinh, rõ ràng chỉ là hư ảnh… nàng một cảm giác hai đầu gối mềm nhũn. Rõ ràng gặp phụ ruột của nàng, còn là Thượng thần của Thần Giới, nàng cũng hề cảm giác thần phục như . Nàng đầu, Yêu Vương bên cạnh, A Ngô và Chúc Mặc quỳ một gối.

 

Hư ảnh thoáng chốc biến mất, mấy mới miễn cưỡng vịn tường dậy. Lục Triều Triều chỉ cảm thấy trong mắt thứ gì đó đang trào dâng, tựa hồ thoát khỏi ràng buộc, rời xa nàng. Nàng dùng hai tay ôm chặt đôi mắt, khuôn mặt trắng nõn chút đau đớn. “Đau quá…” Nàng chỉ cảm thấy trong bóng tối lóe lên một tia sáng trắng, một luồng sức mạnh rời khỏi mắt nàng, hóa thành một đạo quang mang bay về phía Thần Giới. Nhàn Đình, Nhàn Đình chắc chắn gặp nguy hiểm ! Chỉ khi nguy hiểm đến tính mạng, thứ thuộc về mới tự cứu lấy .

 

Mắt Lục Triều Triều nhỏ xuống từng giọt huyết lệ, hai mắt nhắm nghiền, tựa như khoét . A Man sợ đến hồn phi phách tán, ôm mắt nhỏ giọng rơi lệ. Nàng dám , thấy Triều Triều nông nỗi , lòng nàng đau như kim châm. Tí tách tí tách… “Bên ngoài đổ mưa ?” Dường như thấy tiếng tí tách từ bên ngoài thạch thất. “Bên ngoài điện tiểu yêu bẩm báo tin tức.” Triều Triều đang trong tình trạng , mấy nửa điểm cũng thể rời mắt, chỉ thể chăm lo cho tiểu Triều Triều.

 

Đợi đến khi sức mạnh thuộc về Nhàn Đình thoát ly, một luồng sức mạnh dịu dàng vuốt ve đôi mắt nàng. Quen thuộc cận. Chỉ thấy vòng xoáy khổng lồ hóa thành một dòng sông lộng lẫy, từng chút một chảy đôi mắt nàng. Truy Phong ôm đầu, nên nên . Bảo bối của y, chí bảo của Yêu tộc, giữ nữa ! Suối mắt vốn chảy mãi ngừng, hóa thành một khối quang đoàn rực rỡ ngũ sắc, chìm giữa hai mắt nàng. “Suối mắt…” “Là do mắt của nàng hóa thành.” Giờ phút , Tạ Ngọc Chu còn hiểu.

 

Chàng ôm lấy mộc ngư, trong xúc động: “Đây là mắt của Triều Triều, đây là đôi mắt vốn của nàng !! Khi hiến tế, tu vi, linh hồn, thể của nàng đều trở thành một phần của Tam Giới.” Nghe lời Tạ Ngọc Chu , A Man và A Ngô giật một tiếng. Phỏng đoán thành sự thật, một nỗi xót xa, một nỗi chua chát. Nàng xứng đáng vạn vật trong trời đất yêu thương.

 

“Khi mắt nàng rơi xuống, chống đỡ cho Yêu Giới đang sụp đổ!” Hèn chi, hèn chi Truy Phong quanh co rốt cuộc trở thành thú cưng của nàng. Vạn vật thế gian, thoát khỏi hai chữ nhân quả. Truy Phong trơ mắt suối mắt vĩnh viễn cạn, từng chút một khô cạn. Một tia nước suối cũng còn… “Phù” một tiếng, Truy Phong nhảy xuống Bạch Ngọc Trì. Hai tay vốc chút nước suối, nào ngờ bên khô còn một chút vệt nước nào… “Ít , cũng để cho một chút chứ…” Truy Phong suýt nữa thì òa . “Ta ngay mà, mắt giật vô cớ!”

 

Lục Triều Triều chậm rãi mở mắt, đôi mắt linh động sáng tựa tinh hà, dường như tràn đầy sức sống, mỗi cái nhíu mày nụ đều tinh quang tuôn chảy. Tiểu thủ khẽ vẫy, nàng nhẹ nhàng đáp xuống đất. Vệt ấn ký đỏ thẫm giữa mi tâm chìm sâu cơ thể. Tạ Ngọc Chu hai tay điên cuồng vẫy mắt nàng: “Có thấy ? Mắt còn đau ?” Lục Triều Triều khẽ gật đầu: “Nhìn thấy.” Tạ Ngọc Chu giơ một ngón tay: “Đây là hai ba?” Lục Triều Triều liếc mắt trừng . “Đây là một.” Tạ Ngọc Chu lộ vẻ cuồng hỉ, ôm nàng vòng vòng điên cuồng: “Tốt , cuối cùng cũng thấy . Ta mừng quá, huhuhu…” Cười , liền xổm xuống đất mà òa lên. “Ta còn tưởng… còn tưởng, nàng thật sự !” “Huhuhu, ăn đây…” “Nếu thể, mong thể cho nàng mượn mắt của , cần nàng trả…” “Dù cũng ngốc, thấy , đối với cũng vô dụng.” Mắt của Triều Triều, tác dụng lớn! Chàng nức nở từng hồi, , thật sự dọa sợ hãi . Bắc Chiêu giao nàng cho , nếu nàng mù mà về, chính cũng thể vượt qua cửa ải lòng . Hơn nữa, Triều Triều mới bốn tuổi rưỡi. Chàng là một ca ca, bên cạnh chủ chốt, chỉ thể tự gánh vác đại sự. Tạ Ngọc Chu giả vờ trầm mặt Triều Triều, nhưng đêm đến đ.ấ.m giường mà . Trong nửa tháng , thậm chí chọn xong mộ phần của .

 

Mèo Dịch Truyện

 

Loading...