Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 54:--- Đa trí cận yêu ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:58:34
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Chính Việt thêm nửa canh giờ, mới xoa xoa đầu dậy. Tô Chỉ Thanh lặng lẽ bên cửa sổ, tạo nên một bức tranh vô cùng mỹ lệ.
Mèo Dịch Truyện
“Chính Việt ca ca, cuối cùng cũng tỉnh . Mau đến uống chút canh giải rượu .” Tô Chỉ Thanh tiến lên đỡ dậy, thấy cơn say rượu vẫn còn đau đầu, lòng đau xót vô cùng.
“Chắc chờ lâu lắm nhỉ? Thanh Thanh thật .” Lục Chính Việt thấy Tô Chỉ Thanh xổm xuống, mang giày cho , che vẻ u ám trong mắt.
Uống xong canh giải rượu, hai mới cửa.
“Lục công tử việc, rời . Người đặc biệt dặn dò , nấu canh giải rượu cho .” Nàng còn quên khéo léo vun đắp hảo cảm cho Lục Cảnh Hoài.
Lục Chính Việt gật đầu: “Ta và Cảnh Hoài là bạn chí cốt.”
Hai trở về phủ, Tô Chỉ Thanh thấy nhớp nháp, bèn lấy cớ về viện nghỉ ngơi.
Từ khi nàng rời , nụ mặt Lục Chính Việt đột nhiên sụp đổ.
Lạnh thấu xương.
Nắm đ.ấ.m siết chặt, các đốt ngón tay đều ẩn hiện trắng bệch.
【Ái tình là một ánh sáng, xanh biếc đến độ khiến hoảng sợ... la la la】
Vẫn đến Phong Uyển, tiếng Lục Triều Triều vui vẻ ngân nga trong lòng.
Vừa nhấc chân bước , một tiểu pháo đạn lao tới ôm lấy hai chân.
“Nhị ca...” Giọng non nớt vang lên, tiểu gia hỏa toe toét miệng .
Bàn tay nhỏ bé mềm mại khẽ vẫy vẫy, Lục Chính Việt liền xổm xuống: “Nhớ nhị ca ?”
Lục Diễn Thư xe lăn, đầu ngón tay kẹp một cuốn sách.
“Nàng đó, cứ lẩm bẩm mang ấm áp đến cho .”
Lời dứt, Lục Triều Triều đội một chiếc mũ xanh tươi lên đầu Lục Chính Việt.
“Tốt... mắt!”
【Đặc biệt hợp cảnh, cực kỳ hợp với nhị ca của !】
Lục Chính Việt nghẹn ngào trong lòng, suýt chút nữa phun một ngụm m.á.u cũ.
Lục Diễn Thư khóe môi khẽ cong, đáy mắt tràn ngập vẻ vui mừng, chỉ khẽ : “Đã gặp ?”
Lục Chính Việt ôm em gái, nặng nề gật đầu.
Một màn lừa gạt.
Toàn bộ đều là lừa gạt.
Một màn lừa gạt nhằm mẫu , nhằm gia đình bọn họ.
Lục Diễn Thư ánh mắt hờ hững: “Nếu nàng ghi ơn, thì hãy hậu tạ nàng một phen .”
Hắn hao phí ít tâm lực, mới mời vài vị ngôn quan đến tửu lầu.
“Còn tạ ơn nàng ? Đại ca, nuốt trôi cục tức ! Bọn chúng hận thể đ.á.n.h bại chúng từng một!” Lục Chính Việt tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Bọn chúng thậm chí ngay mắt mà thông dâm!
“Ta bảo đích tạ ơn.”
Lục Diễn Thư thong thả lật sách, thần sắc đạm nhiên.
Hắn đoán, Lục Cảnh Hoài và Bùi Kiều Kiều tay với con cháu Hầu phủ, nhất định là giấu phụ .
Nam nhân trọng tử tự, tuy xem trọng Lục Cảnh Hoài, nhưng cũng sẽ cho phép Bùi Kiều Kiều hại c.h.ế.t ba .
Cho nên, Tô Chỉ Thanh, Lục Viễn Trạch mặt, cũng chẳng hề .
“Huynh chớ nhiều, ngày mai trong phủ sẽ sắp xếp một buổi yến tiệc tạ ơn. Nàng chẳng một gia đình ?”
“Vậy thì hãy cho nàng một gia đình.”
Lục Diễn Thư mày mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Lục Triều Triều mà ngơ ngác cả mặt 【Trời đất ơi, đại ca hết chuyện chứ?!!】
【Đại ca của , quả nhiên là phản diện một!】
【Đại ca uy vũ bá khí, đại ca thật lợi hại. Đầu óc của cả nhà đều mọc đại ca ... May mà cứu đại ca, cũng cứu trái tim của . Bằng ...】
【Bằng nương sẽ chịu nhục, đại ca sẽ chui háng uống nước tiểu, nhị ca sẽ c.h.ế.t oan, tam ca sẽ móc mắt c.h.ặ.t t.a.y chân biến thành lợn, nhà ngoại tổ phụ cả nhà sẽ tru di cửu tộc...】
Lục Chính Việt lồng n.g.ự.c ngừng phập phồng, nhưng vẫn cố sức kìm nén .
Lục Diễn Thư ánh mắt ôn hòa, ca ca thông minh.
Triều Triều, mới là cứu rỗi của chúng .
“Đi nào, đại ca dẫn ăn thịt thịt... Muội ăn gì? Cháo thịt ?” Lục Diễn Thư bế Triều Triều lên, lăn xe lăn ngoài.
“Ò ó o...” Học tiếng gà gáy, vỗ vỗ đùi .
Ồ, Lục Diễn Thư hiểu, là đùi gà.
Kể từ hỏa táng vịt, nàng mở một lục địa mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-54-da-tri-can-yeu.html.]
Nhất quyết ăn đùi gà nướng.
Tiểu trù phòng hầm canh gà cho nàng ăn ngán , nàng liền bò bếp, quấn lấy đầu bếp, ôm chân mà gọi thúc thúc, thúc thúc...
Thúc thúc bụng...
Giọng ngọt ngào nũng nịu gọi thúc thúc, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong đợi, hai tay chắp ngừng cầu khẩn.
Nãi oa oa bộ dạng , ai mà chịu nổi chứ?
Tiểu trù phòng thậm chí còn vắt óc suy nghĩ, tẩm ướp mật ong đùi gà, nướng lên mềm mềm, xì xèo chảy mỡ.
Lục Triều Triều liền thường xuyên lẻn tiểu trù phòng ăn vụng, ăn xong trở về liền uống sữa.
Đăng Chi rình rập mấy ngày, mới phát hiện điều khác lạ.
Đổi đầu bếp chính của tiểu trù phòng sang đại trù phòng, đổi một lão ma ma mặt lạnh đến cầm đũa.
Hây, cầm cự ba ngày.
Lại thêm món ngon riêng cho tiểu gia hỏa !!
Lại đổi vị trí.
Lần cầm cự nửa tháng, nàng ăn món ngon riêng.
Hứa thị đành đầu hàng, mỗi ngày cho nàng ăn chút đồ ăn vặt bổ dưỡng dỗ dành nàng, miễn cho nàng cả ngày nũng xin ăn.
Chớ tưởng nàng , ngay cả mấy nha trong phòng nàng cũng lén lút để dành điểm tâm cho nàng.
Tiểu trù phòng ít thịt khô, mỗi ngày đặt túi nàng để nàng mài răng, lúc mới ngăn nàng khắp viện xin ăn.
Cứ như , trong túi nàng còn giấu mấy củ khoai lang to bằng ngón tay cái, cùng với lạc, hạt dẻ các thứ.
Nơi nào lửa, liền ném đó.
“Dù mất mùa đói kém cũng để đói .” Lục Diễn Thư sờ sờ túi nàng.
Bên trái đựng lạc nhỏ khoai lang nhỏ.
Bên đựng hạt dẻ nhỏ.
Còn treo một túi gấm đựng điểm tâm.
Lục Triều Triều chớp chớp mắt, từ trong lòng n.g.ự.c móc mấy đồng bạc lẻ: “Mua!” Bàn tay nhỏ vung lên, hào khí.
“Được , mua mua mua.” Lục Diễn Thư vui đến mức mày mắt cong cong, sở thích của là sách.
Bây giờ, yêu thích nuôi trẻ.
Chỉ giới hạn ở Triều Triều.
Sáng sớm ngày hôm , Hứa thị lo liệu yến tiệc.
Tô Chỉ Thanh mặt đỏ ửng: “Cái ... cái liệu quá tốn kém ?”
Hứa thị híp mắt: “Tô cô nương, là ân nhân cứu mạng Chính Việt nhà . Thế nào cũng quá đáng , sai mời Hầu gia về nhà, tất cả là để tạ ơn lớn của Tô cô nương.”
Tô Chỉ Thanh mắt đỏ hoe: “Chưa từng ai đối đãi với như .”
Lão thái thái cũng đặc biệt thích nàng , nha đầu lanh lợi thông minh, so với Hứa thị còn lòng bà hơn.
Tô Chỉ Thanh đến, liền xoa bóp vai, đ.ấ.m bóp chân cho lão thái thái, chuyện việc cực kỳ hợp ý lão thái thái.
“Ngươi đó, đến Hầu phủ thì cứ xem như nhà .”
“Nếu kẻ nào ức h.i.ế.p ngươi, lão thái thái sẽ chủ cho ngươi!” Lão thái thái liếc xéo Hứa thị một cái, Hứa thị cũng tức giận.
Tô Chỉ Thanh mím môi ngượng nghịu.
Nàng đương nhiên hợp ý lão thái thái.
Bùi Kiều Kiều cho nàng tất cả sở thích của trong Hầu phủ, chính là để nàng thuận lợi chiếm Hầu phủ.
“Hầu gia về phủ.” Nha ở ngoài cửa bẩm báo.
Lão thái thái mày mắt mang vài phần hỉ ý.
“Mau mời Hầu gia trong, trời đông giá rét thế , chớ để nhiễm lạnh.” Lão thái thái đặc biệt hiền lành.
Lục Chính Việt kéo kéo ống tay áo Tô Chỉ Thanh.
“Nàng cứ yên tâm, chỉ cần phụ đồng ý, ai thể ngăn cản hôn sự của chúng .”
“Ở Hầu phủ, phụ là .” Lục Chính Việt nhấn mạnh câu .
Tô Chỉ Thanh trong lòng cũng chút mong đợi.
Bùi phu nhân ngoại thất mười mấy năm, cam tâm tình nguyện giữ lấy đàn ông , cam tâm tình nguyện cái bóng lưng , rốt cuộc đàn ông ưu tú đến mức nào?
Nàng thực sự tò mò.
Đạp đạp đạp...
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.