Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 55:--- Dịch Bệnh ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:58:35
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trong phủ khách ?” Giọng Lục Viễn Trạch ôn hòa, hơn hẳn vẻ non nớt của tiểu tử Lục Chính Việt, mang theo chút trưởng thành. Mà sự trưởng thành , vô cùng trí mạng.
Theo tiếng , một ảnh cao lớn, thẳng tắp bước cửa. Nam nhân vai rộng eo thon, vai vương chút tuyết hoa. Ngẩng đầu lên, mày kiếm mắt , đôi mắt như chứa đựng muôn vàn tinh tú.
Nho nhã điềm đạm, là dáng vẻ nàng từng thấy.
Tô Chỉ Thanh khẽ run ánh mắt, bất giác rời , như thể bỏng. Nàng cảm nhận rõ ràng ánh mắt của nam nhân đặt .
Rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt tùy ý, nhưng nàng cảm thấy như thiêu đốt.
Trung Dũng Hầu bước lên hành lễ với lão thái thái, cất tiếng: “Dùng bữa .”
“Con cứ cạnh . Con cứu Chính Việt, vị trí là xứng đáng.” Vị trí , vốn dĩ là của Hứa thị.
Tô Chỉ Thanh liếc Hứa thị.
Hứa thị đoan trang một tiếng: “Tô cô nương cứ yên tâm , con cháu Hầu phủ đều quý giá, đó là điều nên .” Y phục Tô Chỉ Thanh mặc hôm nay, là do Hứa thị sắp xếp.
Bộ y phục , chính là sở thích của Lục Viễn Trạch.
Giống như Bùi Kiều Kiều thời trẻ, nhưng thắng hơn Bùi Kiều Kiều.
Không thể , Tô Chỉ Thanh dung mạo cực , Bùi Kiều Kiều hao tốn tâm sức mới tìm một ưu tú như .
Lục Viễn Trạch liếc Tô Chỉ Thanh một cái, gì.
Tô Chỉ Thanh đỏ mặt cạnh lão thái thái, vô cùng chu đáo.
Lục Triều Triều ôm bát nhỏ của , vẻ mặt bất mãn.
“Nhỏ…” Nàng vẻ mặt đầy tố cáo, nhỏ, cái bát thật nhỏ.
Hứa thị khỏi dỗ dành: “Trẻ con dùng bát nhỏ, lớn dùng bát lớn.”
Lục Triều Triều chịu thua, lập tức bật dậy, ghế.
“Lớn!” Nàng so sánh ghế, cao bằng Hứa thị đang . “Như , lớn!” Đứa trẻ bé xíu, nghiêm túc tố cáo. Còn chìa tay hiệu, bát lớn!
Lục Chính Việt im lặng nhận lấy bát nhỏ, đổ hết thức ăn bát lớn, đưa cho nàng.
Lục Triều Triều chau mày thành một đường cong, luôn cảm thấy gì đó đúng. Nàng gõ gõ đầu, rốt cuộc là ?
Sau khi xuyên , dường như đầu óc nàng còn đủ dùng nữa. Thường xuyên hai loại tư tưởng va chạm, rõ ràng trong đầu suy nghĩ của riêng , nhưng…
Không quản tay, quản miệng, quản bản tính trời sinh!!
Lục Triều Triều nghĩ nữa, ôm cái bát to hơn cả đầu , nhe hai chiếc răng nhỏ: “Hào hào hào…” Nàng bưng bát lên húp sột soạt, đến nỗi thấy đầu.
Lục Viễn Trạch vui liếc , nhưng nhẫn nhịn nhẫn nhịn, cuối cùng gì.
Sau bữa trưa, Lục Viễn Trạch rời phủ.
Lục Chính Việt dạo trong phủ cùng Tô Chỉ Thanh: “Thanh Thanh nàng yên tâm, thông minh lanh lợi như , cha đều sẽ thích nàng.”
“Sau khi thành hôn, mỗi tháng sáu mươi lạng tiêu vặt, đến lúc đó sẽ nuôi nàng.”
“Chỉ tiếc tài học của bằng Cảnh Hoài, nếu cũng thể thi Trạng nguyên, để nàng nở mày nở mặt. Ngay cả Hầu phủ , cũng là của đại ca.”
“Tuy nhiên, đại ca tuy là thế tử, nhưng đại ca tàn tật, trong phủ cha vẫn là chủ.”
“ nàng yên tâm, tấm lòng của , đáng giá vạn vàng!”
“Hai là chân ái, tiền quan trọng. Ta tin Thanh Thanh ham hư vinh. Chúng nhất định sẽ là một đôi vợ chồng ân ái.”
Những lời , là đại ca dạy , rằng mỗi câu đều chạm "điểm mấu chốt" của phụ nữ. Tô Chỉ Thanh mặt tươi cứng .
Vốn dĩ dỗ Lục Chính Việt cưới nàng, nhưng giờ khắc , lời nghẹn nơi khóe miệng, chẳng thốt câu nào.
Nàng tìm một cái cớ, trở về viện nghỉ ngơi.
Lục Chính Việt bĩu môi, nhét bài văn đại ca đưa trong , tới Quốc Tử Giám.
Quốc Tử Giám là nơi chỉ con em hoàng thất và quan mới thể học.
chỉ nhận học sinh từ Tú tài trở lên.
Nhiều học sinh vỡ lòng, đều học ở Học viện Kinh Hồng.
Lục Triều Triều lúc đang cầm hai miếng ngọc bội lắc lư.
“Khối là Tần phu nhân tặng con, khối là Trần đại nhân Lễ bộ Thị lang tặng.”
“Nương cất hộp nhỏ cho con nhé?” Hứa thị hỏi nàng.
Lục Triều Triều bận tâm, đẩy ngọc bội .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-55-dich-benh.html.]
Hứa thị bất đắc dĩ: “Con đó, còn trọng lượng của những khối ngọc bội .”
Trưởng công chúa một khối, phu nhân Tần của thế gia võ tướng một khối, Lễ bộ Thị lang một khối, những thứ , Lục Viễn Trạch cầu cũng .
Những thứ , đều là lời hứa của các gia tộc.
Lời hứa với Triều Triều.
Lục Triều Triều bóp một củ khoai lang nướng: “Không… bằng, khoai lang nướng.”
Hứa thị bật thành tiếng.
Lời hứa nặng ngàn vàng, bằng một củ khoai lang nướng.
Năm hết Tết đến, các gia đình đều yến tiệc, và …
Hứa thị tấm mời tay, khẽ .
Mấy năm mời đều gửi cho nàng.
Bây giờ thì , mời, ghi rõ đại danh của Lục Triều Triều. Nàng chỉ là kèm theo.
“Nô tỳ , Trần đại nhân tát Hầu gia một bạt tai ngay giữa phố, đoạn tuyệt.” Đăng Chi hớn hở , Trần đại nhân còn nhổ nước bọt .
Hứa thị xoa mặt Triều Triều, tất cả những điều đều là do Trần đại nhân nể mặt Triều Triều.
“Đáng đời.” Ánh Tuyết đảo mắt.
Còn Lục Triều Triều, vẫn ôm khoai lang nướng ăn vui vẻ, chuyện gì xảy .
“Hãy cất hộp , tuyệt đối để Hầu gia thấy.” May mà, họ đều giấu kín, sợ mang tai họa cho Triều Triều.
Đang chuyện.
Đột nhiên, bên ngoài vọng một giọng gấp gáp.
“Phu nhân, xảy chuyện .” Giác Hạ bước chân vội vàng, sắc mặt tái nhợt.
“Phu nhân mau chóng cung, Thái hậu bệnh nguy, quyến các phủ đều nhập cung . Thái hậu nương nương, e rằng .” Trong cung đến.
Hứa thị đột ngột dậy.
“Sao thế ? Mấy hôm vẫn còn khỏe mạnh…”
“Nô tỳ rõ.”
Hứa thị vội vàng y phục nhập cung.
“Phu nhân, Trưởng công chúa hỏi… thể mang tiểu tiểu thư theo ?” Nha chút do dự.
Hứa thị chần chừ, Triều Triều mới mười tháng tuổi, lúc cung e sợ mạo phạm quý nhân.
【Là dịch bệnh! Có tính lây nhiễm!】 Lời của Lục Triều Triều, khiến Hứa thị suýt chút nữa mềm nhũn.
Dịch bệnh??
Trong cung xuất hiện dịch bệnh? Hứa thị trong lòng run lên.
Mèo Dịch Truyện
【Mang mang mang ! Ta bách độc bất xâm, hắc hắc, sợ dịch bệnh .】Lục Triều Triều vui vẻ nhảy dựng lên.
Trời ạ, nàng thực xem tên nam chính đáng ghét !!
【Không mang , Thái tử c.h.ế.t chắc !】Trong nguyên tác, tiểu Thái tử chính là truyền nhiễm ngày hôm nay!
Hứa thị tóc gáy dựng , mắt trợn tròn.
Bàn tay khẽ run rẩy, Thái tử c.h.ế.t chắc ? Trong cung dịch bệnh? Hứa thị trong lòng hoảng loạn.
“Cầu cầu nương …” Nàng cầu xin Hứa thị, nàng nhất định cùng nương nhập cung!
Hứa thị trong lòng hoảng loạn vô cùng, nhưng tiếng lòng của Triều Triều chịu thêm, đành bế nàng lên.
“Thôi , nhập cung thôi.” Dịch bệnh, trong cung ?
Nàng sai lấy vài chiếc khăn che mặt, lén giấu trong lòng.
Nàng dừng một chút: “Mang theo hai nha nhỏ mà đại ca gửi đến.” Hứa Ý Đình gửi hai nha mười tuổi đến, các nàng tuy còn nhỏ, nhưng luyện võ từ năm ba tuổi, yếu hơn trưởng thành.
“Các ngươi rời tiểu tiểu thư nửa bước! Tuyệt đối rời nửa bước!” Hứa thị thần sắc nghiêm khắc.
“Dạ. Còn xin phu nhân ban tên…” Hai nha là chị em song sinh, sinh giống hệt .
“Ngươi là tỷ tỷ, gọi Ngọc Cầm. Ngươi là , gọi Ngọc Họa .”
Chẳng mấy chốc, Hứa thị liền dẫn theo nhập cung.