Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 580:--- --- Thuyết Phục
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:45:47
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong xe ngựa.
Thiện Thiện thỉnh thoảng lén Lục Triều Triều một cái. Y gạch sai sổ sinh tử, hiển nhiên cảm nhận sát khí của tỷ tỷ. Mãi đến khi quỳ lạy ở linh đường, sát ý vương vấn quanh y mới dần dần tiêu tan. Lục Triều Triều vội vàng rút một đạo sát ý.
“Thiện Thiện, thanh kiếm trong tay tỷ tỷ đây sát phạt khắp tam giới tà túy.”
“Mong rằng ngày nào đó sẽ rơi tay tỷ tỷ.”
“Muốn trừ phi đừng , đôi mắt của tỷ tỷ, lúc nào cũng đang chăm chú đấy.” Lục Triều Triều khoanh chân xe ngựa, đầu gối đặt thanh Triều Dương kiếm đang khẽ reo.
Thiện Thiện ở góc xe, đưa bàn tay nhỏ bé sờ sờ mũi. Cổ y lành lạnh. Từ khi tỷ tỷ trở về, những ngày tháng của y... càng trôi qua càng thấy lòng nguội lạnh.
Khi xe ngựa dừng ở cổng, đại môn giăng đầy lụa đỏ, cửa cũng dán đầy chữ Hỷ song hỷ.
“Nhị công tử nhà sắp thành hôn, phu nhân đang ở ngoài cổng thành phát bánh bao, màn thầu và tiền hỷ sự, chư vị nếu nhu cầu thể đến nhận chút hỷ khí.” Ngoài cổng thành nhiều ăn mày, Hứa Thời Vân mỗi khi mùng một mười lăm đều thích hành thiện. Lâu dần, ở cổng thành liền chuyên biệt dựng một cái lán thiện.
Khi Lục Triều Triều trở về nhà, trong phủ chất đầy sính lễ, chuẩn đưa đến Ôn gia.
“Sau thành hôn , con sẽ là nam nhân chủ gia đình. Số tiền con kiếm bấy nhiêu năm nay, nương đều cất giữ cho con.”
“Mấy ngày nay kiểm kê xong xuôi.”
4. [“Đợi Ôn Ninh về dâu, liền để nàng quản lý.”
“Nương chia cho mấy đứa con một phần gia sản, phần là của con. Sau sẽ cùng giao cho Ôn Ninh.” Hứa Thời Vân năm xưa từng chịu nhiều cay đắng tay chồng, nàng hiểu rõ nỗi khổ của phận dâu. Khi sân viện cháy, Hứa Thời Vân liền nhân cơ hội xây dựng . Nay lúc dùng đến. Mỗi con trai đóng cửa viện , liền là một gia đình độc lập, thích hợp cho đôi vợ chồng trẻ mới cưới. Nàng vốn là tính cách rộng lượng, con dâu đến mặt mà chịu lễ nghĩa.
“Nương, cứ quản lý là , Ôn Ninh để ý mấy thứ .” Lục Chính Việt cảm giác mất mát, dường như thành hôn sẽ xa cách mẫu .
Hứa Thời Vân khỏi bật .
“Sau lời nữa. Con thành hôn, chính là trụ cột của Ôn Ninh và con cái.”
“Mọi thứ của con, tự nhiên sẽ do thê tử con quản lý.”
“Nương cũng lui khỏi gia đình các con, để các con sống mới .” Hứa Thời Vân quá hiểu, nếu chồng mà rút lui, đó mới là tai họa lớn nhất cho đôi vợ chồng mới cưới. Con trai vĩnh viễn ỷ mẫu , thể gánh vác trách nhiệm, cũng thể tạo thành một gia đình nhỏ khỏe mạnh thực sự. Nàng dâu mới cũng sẽ sự ngượng ngùng khi thể hòa nhập nhà chồng. Thành hôn, là hòa nhập một gia đình mới? Rõ ràng là cha hai bên nên buông tay thích đáng, để họ tự tạo lập gia đình mới của riêng .
Lục Chính Việt là một nam nhi, tâm tư tinh tế như nữ tử. y hiểu sự linh hoạt, giờ phút nghĩ thấy lý, liền còn từ chối nữa.
“Vậy thì phiền mẫu .” Nho sinh mặt trắng ngày xưa, giờ đây làn da rám nắng thành màu đồng, trông khá giống một vị tướng quân sắt đá.
Hứa Thời Vân vành mắt đỏ, năm xưa nàng từng thê t.h.ả.m đuổi khỏi Trung Dũng Hầu phủ cùng ba con trai và một con gái. Nay, các con lớn, đều sắp thành hôn.
“Nghiên Thư, con là trưởng tử, cũng để ý nhiều hơn, xem cô nương nào yêu thích .”
“Nương gán ghép lung tung, chỉ mong con thể tìm một tri kỷ.”
Hứa Thời Vân trưởng tử mà lo lắng thôi.
Lục Chính Việt mím môi trộm, trêu chọc đại ca.
Lục Nghiên Thư ung dung uống , thấy các trêu ghẹo, khỏi bật .
“Nương, nhi tử vô tâm tình yêu.” Lục Nghiên Thư khẽ thở dài. Y , hành động hiện tại của y đủ để khuấy động sóng gió kinh thiên ở kinh thành. Y là trưởng tử, gánh vác trách nhiệm truyền thừa huyết mạch. y cho đến nay, vẫn ý niệm thành hôn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-580-thuyet-phuc.html.]
Hứa Thời Vân khẽ thở dài một tiếng. Nàng phất tay, lão nhị, lão tam và Dung Triệt liền lui ngoài. Lục Triều Triều kéo chổng m.ô.n.g bò gầm bàn, lén ăn gà cúng tổ tông hôm nay.
Đợi trong nhà còn ai, Hứa Thời Vân mới .
“Nghiên Thư, chuyện hôn sự của Khương Vân Cẩm năm xưa, con tổn thương sâu sắc?” Nàng ưu sầu ngớt.
Năm xưa Nghiên Thư còn nhỏ, một vị hôn thê, bất kể , y đều sẽ mang về những thứ mà nữ tử yêu thích cho nàng . Theo Lục Viễn Trạch về Thanh Khê, liền mang đặc sản Thanh Khê cho nàng . Y phương nam học tập, nơi đó sản xuất nhiều lụa là, y liền tranh thủ mua vải lụa. Dù đồ quý giá, nhưng mỗi thứ đều thắng ở chỗ vô cùng dụng tâm.
Lục Nghiên Thư thấy sự bất an giữa hàng mày của mẫu , khỏi thở dài: “Nương, Khương Vân Cẩm còn xứng để nhi tử như .”
“Khi đính hôn, còn nhỏ, tạm thời hiểu chuyện tình yêu. lúc đó, Nghiên Thư hiểu rõ trách nhiệm.”
“Nàng là thê tử cả đời của , là cùng sẻ chia vinh nhục.”
“Ta coi trọng nàng , yêu thương nàng , bất cứ lúc nào cũng đặt nàng lên hàng đầu, đó đều là trách nhiệm gánh vác.” Y lúc đó cũng chỉ mới mười tuổi, nỗ lực giữ gìn thể diện cho vị hôn thê. Y tranh khí, vị hôn thê sẽ đời chê.
“Nghiên Thư từ khi đính hôn đến nay, bất kể là lúc bình thường chung sống, là lấy mạng cứu giúp, Nghiên Thư đều quang minh lạc.”
“Ta và nàng , sớm hai đường.”
“Nhi tử từng nàng tổn thương.”
Hứa Thời Vân thấy y sắc mặt thản nhiên, ánh mắt chân thành, mới yên lòng.
Mèo Dịch Truyện
“Vậy con...”
“Nương, cần lo lắng cho nhi tử. Nhi tử miễn cưỡng sống cả đời, nếu may mắn tìm tri kỷ, nhi tử nhất định sẽ dẫn nàng về nhà. Để cha an tâm.” Lục Nghiên Thư theo Triều Triều thấy thế giới rộng lớn hơn, y liền cảm thấy khác. Khác ở , y cũng rõ .
Hứa Thời Vân hiểu con trai, dù ôn hòa, nhưng trong cốt cách ẩn chứa sự cố chấp.
“Thôi ...”
Vừa dứt lời, liền thấy gầm bàn phát những tiếng sột soạt nhỏ bé. Thậm chí còn vài phần tranh giành. Lục Nghiên Thư vén khăn trải bàn lên, liền thấy Lục Triều Triều và Thiện Thiện đang tay chân cùng dùng để tranh giành cái đùi gà cúng tế.
Thiện Thiện mắt đỏ hoe, oan ức chỉ xương gà trong tay tỷ tỷ: “A a, hừ...” Chỉ chỉ xương gà, chỉ miệng , hai tay khoanh , hừ mạnh một tiếng. Rồi đầu .
“Xương gà tỷ tỷ ăn xong, cho mút ?” Lục Nghiên Thư chỉ liếc một cái hiểu ngôn ngữ cơ thể của y.
Thiện Thiện oan ức vươn tay về phía đại ca.
Lục Nghiên Thư dở dở : “Đệ tranh với ai tranh với tỷ tỷ. Năm xưa cả Ngọc Chu ca ca của còn đ.á.n.h đến mức cầu xin tha thứ...”
Lục Triều Triều vỗ vỗ bàn tay nhỏ, một vệt má: “Hê hê...” Liền vọt một cái chạy theo đại ca.
Đêm xuống.
Gió nhẹ nổi lên tứ phía, thổi lay động những dải lụa đỏ treo lơ lửng, mang theo vài phần rờn rợn.
Thiện Thiện giường, mơ màng đến một tòa tiên cung trắng xóa. Trong mơ, y dường như lớn. Y dường như thấy một vị tiên nhân mày râu hiền từ, tiên nhân khẽ xoa đầu y: “Đứa ngốc, thấy Tiên Tôn còn mau bái kiến?”
Thiện Thiện hề phản ứng, chỉ thờ ơ đối phương. Trừ Lục Triều Triều , chẳng ai thể khiến y quỳ xuống!
Tiên nhân dường như cũng để ý.