Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 599:--- Mang Theo Sai Lệch ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:46:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Lâm sư ngoài, hình lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
“Nương, đến Hộ Quốc Tự cầu một lá bùa bình an cho con đeo . Có lẽ con chiêu thứ sạch sẽ ...” Lâm sư mồ hôi đầm đìa, khắp xương cốt như đ.á.n.h gãy từng tấc, mềm nhũn, hai chân đều run rẩy.
Lâm gia kinh hãi, lão thái thái đích dẫn đến Hộ Quốc Tự cầu bình an, nhưng đó là chuyện .
Lâm sư lau mồ hôi trán, ngày hôm qua chọn học trò, hôm nay khai giảng.
Y cố nén cơn đau, bò lên xe ngựa.
Khi xe ngựa dừng cổng nữ học, thư đồng đỡ y xuống xe, y hầu như vững.
Ngẩng đầu lên...
Phát hiện các bạn học đều mặt trắng bệch, trán đầm đìa mồ hôi lạnh, trong mắt ẩn nhẫn cơn đau.
Mấy bạn học .
“Các ngươi...”
“Cũng quỷ đ.á.n.h ư?” Lâm sư ngạc nhiên hỏi.
Mấy bạn học sắc mặt u ám, giơ tay lên môi dấu: “Suỵt...”
“Không dám , dám , vạn nhất đêm về đến thì ? Ta đ.á.n.h nữa !” Nói , họ suýt nghẹn ngào. Cầu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng , điều đáng sợ nhất là giấc mộng mãi tỉnh.
Nói xong, họ chắp tay vái lạy bốn phương liên tục: “Ta gì cả, xin ngài hãy tha cho . Bồ Tát phù hộ tha cho ...”
Sau đó mấy nương tựa lẫn bước cổng nữ học.
Lâm sư mắt đỏ hoe, đáy mắt ẩn chứa vài phần sợ hãi: “Chúng e là đụng thứ sạch sẽ , nhờ nương đến Hộ Quốc Tự cầu bùa bình an. Lát nữa cho Thành Hoàng Miếu khắp nơi cầu xin, còn tin trấn áp tà vật đó!”
“Chư thần khắp trời, tổng một vị thể trấn áp!”
Mấy cổ vũ lẫn .
Nói một học sinh đột nhiên bật : “Các , sáng nay ai đến tìm ?”
Mọi đều khó hiểu.
“Có mua chức vị phu tử của , các đoán xem giá bao nhiêu?” Người đó còn mắng c.h.ử.i Lục Triều Triều lừa ba trăm lượng, năm năm một ngàn năm trăm lượng, giờ trong lòng cảm kích Lục Triều Triều vô cùng.
“Bao nhiêu?” Mấy màng đến chuyện tà vật nhập mộng nữa, vội vàng hỏi.
“Ba vạn lượng, thậm chí còn thể thêm nữa.” Nếu nam tử lòng khoa cử, thậm chí suýt chút nữa động lòng.
Hắn xuất hàn môn, mẫu ngày ngày giặt giũ quần áo cho khác, phụ là một nông phu ruộng. Ba vạn lượng, đủ để mua một tòa trạch viện, một cửa hàng ở kinh thành, cưới một nàng dâu xinh , yên trải qua đời .
“Cái tuyệt đối thể bán, lời của Thánh nhân đáng ngàn vàng!” Lâm sư vội vàng .
Đối phương xua tay: “Yên tâm yên tâm, còn hồ đồ đến thế. Ba vạn lượng là gì chứ, Thánh nhân đích chỉ điểm năm năm, dù thi đỗ danh vọng gì, cũng đủ để thụ dụng cả đời. Tương lai chỉ ba vạn lượng.”
“May mà chúng nhanh tay, ba vạn lượng cũng đổi cái danh ngạch .”
“Công chúa chấp nhặt lầm của chúng , trái còn giữ chức vị phu tử cho chúng . Ba trăm lượng, quả thực coi như cho . Thậm chí, ba trăm lượng , lẽ công chúa chỉ là chúng rút kinh nghiệm, đang chỉ điểm chúng đó thôi. Dù , đường đường là công chúa lẽ nào còn tính toán ba trăm lượng?”
Đương nhiên sẽ ! Công chúa thiếu tiền!
Trước đó mấy tức đến nỗi nửa đêm ngủ , mắng Lục Triều Triều, giờ đây đều chút áy náy. Lâm sư thở dài một : “Là chúng phụ lòng Chiêu Dương công chúa, năm năm , hãy dốc hết khả năng dạy học !”
“ , nhất định truyền thụ sở học cho các học sinh, mới phụ lòng phó thác của công chúa.” Mọi đều cảm kích Lục Triều Triều vô cùng.
Trong lòng đối với việc dạy học, càng thêm trách nhiệm.
Trong góc, Lục Triều Triều đầy mặt ấm ức.
Nàng hỏi thiếu niên bên cạnh: “Chẳng lẽ tướng mạo phú quý ?”
“Ta nào thiếu tiền? Ta thiếu tiền đó chứ... Bây giờ ăn một xiên kẹo hồ lô cũng c.ắ.n răng.” Lục Triều Triều lật túi tiền của , trống rỗng gì.
“Chẳng lẽ bán danh ngạch ?”
“Còn sợ Thánh nhân chê mùi tiền...” Nếu Lục Triều Triều mà bán danh ngạch, e rằng đám lão già đó sẽ đầu bỏ ngay.
Ba trăm lượng, đó là hình phạt cho lầm của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-599-mang-theo-sai-lech.html.]
Ở mặt Thánh nhân cũng .
“Triều Triều thiếu tiền ?” Giọng thiếu niên trầm thấp, chút hiếu kỳ.
“Thiếu, thiếu.” Thiếu niên im lặng gì, dường như ghi tạc lời Lục Triều Triều lòng.
“Đêm qua ngươi ? Mà tìm thấy ngươi.” Thiên Đạo thường xuyên Lục Triều Triều chép sách, nét chữ khác gì nàng, đêm qua nàng còn đang tìm bài tập về nhà.
Thiếu niên do dự một lát, rốt cuộc thật: “Thượng giới việc, chậm trễ .” Lục Triều Triều lúc mới hỏi thêm.
Chiều hôm đó, Lục gia bắt đầu kiểm kê hành lý.
Lục Triều Triều ngày mai khởi hành.
Tạ Ngọc Chu chuyến sẽ Phạm Quốc, Tĩnh Tây Vương phu phụ nỡ, đích đến tận nhà.
Trong phòng.
“Ngọc Chu sinh Phật duyên, bản vương suốt ngày lo lắng bất an, chỉ sợ thằng bé nghĩ quẩn mà cạo đầu xuất gia. Phạm Quốc là quốc độ của Phật, bản vương thật sự yên lòng...”
Mèo Dịch Truyện
Tĩnh Tây Vương con trai và Triều Triều quan hệ cực , khuyên con trai, liền đến khuyên Lục gia.
Hy vọng Lục gia thể giúp khuyên nhủ.
Tĩnh Tây Vương phi nắm khăn tay lau nước mắt: “Thằng bé năm nay tuổi tác ngày một lớn, đợi thêm vài năm là thể cưới vợ kế thừa gia nghiệp. Ta cũng cần ngày ngày lo lắng cho nó...”
“Từ khi nó sinh , lão hòa thượng tiên đoán là trong Phật môn. Ta đây ngày ngày ăn ngon ngủ yên, một lòng một vì nó. Hứa phu nhân, cũng là một , hẳn là hiểu tâm tình của .” Nàng kéo tay Hứa phu nhân, thầm buồn rầu.
“Làm phiền Hứa phu nhân giúp đỡ khuyên nhủ.” Ngoài cửa.
Tạ Ngọc Chu đang mân mê ngọc bội trong tay, đây là ngọc bội gia truyền của Tĩnh Tây Vương phủ.
Trong tay y còn dắt một đứa trẻ đầu trọc.
Y là con út của Tĩnh Tây Vương, đầy hai tuổi, nhưng sớm, khá lanh lợi.
Lúc giọng non nớt : “Đại ca, thể cho A Trúc ngọc của ca ? A Trúc thích lắm...”
Thậm chí nhịn đưa tay nghịch ngọc bội.
“Phụ vương , ngọc bội năm xưa Tiên Hoàng ban thưởng. Sau chính là vật gia truyền của nhà chúng ... Cha truyền cho . Không thể cho .”
“ nếu chịu hòa thượng, sẽ tặng cho , thế nào?” Tạ Ngọc Chu hề hề, banh miệng .
A Trúc nghiêng đầu: “Không thèm!”
“Nương , cạo đầu thì thể lấy vợ.” Tạ Ngọc Chu bĩu môi: “Vậy thể cho .”
Tạ Ngọc Trúc tức tối: “Vậy đợi khi ca c.h.ế.t thể cho ?”
Tạ Ngọc Chu tức đến nỗi vỗ mạnh m.ô.n.g một cái: “Ngươi đồ ch.ó má, còn dám mong c.h.ế.t ? Lão tử là ca ca ruột của ngươi đấy!!”
“Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi đều là ch.ó chó...” A Trúc tức giận, hàm răng trắng nõn mọc đủ c.ắ.n mạnh.
“Ngươi đồ ch.ó đẻ! Sao chuyện với ca ca như thế?”
“Ngươi mới là đồ ch.ó đẻ!!” Tiểu A Trúc tức đến nỗi mặt đỏ tai hồng, năng cực kỳ lanh lẹ.
Ban đầu, lắp, Tĩnh Tây Vương còn mời thái y chữa trị.
từ khi đại ca trở về, năng càng thêm trôi chảy, t.h.u.ố.c mà tự khỏi.
Ngoài cửa hai càng cãi lớn tiếng, Tĩnh Tây Vương thấy tiếng mắng c.h.ử.i vội vàng .
Nghe thấy hai một câu “đồ ch.ó đẻ” một câu “đồ ch.ó đẻ”, gân xanh trán giật giật.
Thấy lão nhị cũng sắp hỏng, đầu hét lớn.
“Bản vương đổi ý !! Cho nó , cho nó ! Ai cũng cản!! Hôm nay quấy rầy Hứa phu nhân, cứ coi như chúng từng đến!” Nói xong, ôm Tạ Ngọc Trúc vọt cửa chạy .
Tạ Ngọc Chu chớp chớp mắt, mơ hồ hỏi Triều Triều: “Phụ vương ?”
“Đêm qua còn cho đến Lục gia tìm ngươi nữa.” Sợ Lục Triều Triều mang y đến Phạm Quốc cạo đầu xuất gia hòa thượng.
Lúc , cha y hoảng loạn bỏ chạy, trực tiếp bỏ mặc y ở Lục gia.