Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 608:--- Tự Cứu Thì Trời Cứu ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:46:16
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quan sai liên tục lăn lộn bò trườn xuống ngựa, thiên hạ ai mà chẳng đại danh của Chiêu Dương Công chúa! Ngờ tại cái thôn núi hẻo lánh như thế , công chúa ở đây! Quan sai tức khắc xuống ngựa tiến tới thỉnh an: “Bái kiến Chiêu Dương Công chúa, Thế tử gia…”

 

Lại thấy Chúc Mặc mang khí phách phi phàm, khỏi rụt rè hỏi: “Vị gia là ai?”

 

Sắc mặt Chúc Mặc chợt sa sầm.

 

“Kẻ theo hầu của nàng…” Y chỉ Lục Triều Triều, lập tức đầu .

 

A a a, là thái tử tộc Rồng nhỏ bé!! Tại cứ hỏi? Chẳng lẽ cần thể diện ư?!!

 

Quan sai vẻ mặt mờ mịt, một kẻ theo hầu mà dám giở sắc mặt gì? Chẳng lẽ hỏi một câu cũng đắc tội ?

 

Quan sai lập tức : “Không Công chúa Thế tử giá lâm, điều thất lễ khi nghênh đón từ xa. Thuộc hạ lập tức mời huyện thái gia đến…”

 

Lời còn dứt, Lục Triều Triều nhẹ nhàng phất tay.

 

“Không cần kinh động bá tánh trong thành, chỉ ngang qua đây, sẽ nán lâu. Các ngươi cứ việc của , cần để ý .”

 

Lục Triều Triều mang một vẻ mặt lạnh lùng, Truy Phong khiêng một chiếc ghế tựa mát mẻ đến, nàng liền thong thả dài ghế.

 

Quan sai suy nghĩ một chút, lời đồn rằng nữ học là do công chúa mặt quần thần văn võ để tranh quyền lợi cho nữ giới. Hắn đương nhiên cần tư vị, chỉ cần việc theo pháp luật là .

 

Chẳng mấy chốc, quan sai liền lôi nhà của kẻ giả mạo danh ngạch ngoài. Vừa nãy còn một mực coi thường pháp luật, giờ phút đám thôn dân ai nấy đều như mất cha : “Công chúa, cầu công chúa cứu mạng!”

 

Quan sai trực tiếp bịt miệng bọn họ: “Theo pháp lệnh, kẻ giả mạo, tiêu trừ căn nguyên. Tất cả tòng phạm, trượng trách ba mươi.

 

“Hành hình công khai.

 

“Người già yếu, do con cháu gánh tội.”

 

Tính , tất cả những đ.á.n.h đều là những đứa con, cháu cưng như tim gan của các lão thái thái.

 

Cả hiện trường ồn ào, quỳ rạp xuống đất dập đầu nhận tội. quan sai hề nương tay, lập tức cho áp giải, hai quan sai một tổ, hành hình công khai.

 

“Bốp bốp… Bốp bốp…” Tiếng gậy gỗ nặng nề đ.á.n.h mạnh thể, tiếng kêu t.h.ả.m thiết của nam nhân vang vọng bên tai.

 

Tiếng nọ nối tiếng , đến cùng ngay cả tiếng kêu t.h.ả.m thiết cũng thể phát . Đánh đến da tróc thịt bong, m.á.u me be bét khiến dám thẳng.

 

Những lão nhân trong nhà vỗ đùi than, nhưng chẳng cách nào.

 

Ngay cả lão thái thái Vương gia tham gia việc buôn bán danh ngạch cũng lôi . nàng già yếu, con cháu, ba mươi trượng , e rằng ba trượng cũng chịu nổi.

 

Lão thái thái Vương gia lập tức lóc : “Con trai c.h.ế.t, do con dâu tội, con dâu chịu ba mươi trượng.”

 

Thân hình Chiêu Đệ khẽ động, nhưng nàng run rẩy co ro khắp .

 

Lục Triều Triều khẽ vỗ tay nàng: “Muốn gì thì cứ , mẫu yếu ớt, trong nhà ai gánh vác môn hộ… Tổng .”

 

Chiêu Đệ khẽ hỏi: “Ta thể ?” Trong mắt nàng dường như ánh sáng lấp lánh.

 

Lục Triều Triều mỉm : “Dĩ nhiên thể.”

Mèo Dịch Truyện

 

Trong trường tràn ngập huyết khí nồng nặc và tiếng bi thương. Chiêu Đệ nắm chặt nắm đấm, cố gắng để lộ bàn tay nhỏ run rẩy của , ngưng giọng : “Quan gia, là cháu gái của nàng . Cũng là cháu gái giả mạo danh ngạch.

 

“Phụ tự tay g.i.ế.c mấy nữ nhi, c.h.ế.t tội đáng c.h.ế.t.

 

“Mẫu vốn trong thôn, nàng bắt cóc đến thôn , bán qua đây!” Mẫu nàng lúc đầu từng trốn thoát mấy , nhưng đều bắt về, mỗi đều đổi một trận đòn roi tàn độc. Về , sinh mấy nữ nhi, càng trở thành gông cùm.

 

“Cầu quan gia minh xét tường tận, mẫu sinh ngũ xong còn mãn nguyệt, ba mươi trượng sẽ đòi mạng nàng. Chiêu Đệ nguyện mẫu chịu phạt…” Chiêu Đệ quỳ rạp đất lặng lẽ rơi lệ, từng lời tố cáo mà kinh hãi lòng .

 

“Tiện tỳ con, tiện như ngươi! Đó là cha ruột của ngươi, cái gì mà tội đáng c.h.ế.t?!!” Lão thái thái c.h.ử.i bới ầm ĩ, nhưng hai câu quan sai bịt miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-608-tu-cuu-thi-troi-cuu.html.]

 

“Mạng sống là ban cho, xử lý thì ? Đồ phế vật chỉ tốn tiền cản đường tôn tử, chỉ xử lý thì mới dám đầu thai nhà nữa. Chỉ tiếc, con trai con nối dõi …” Lão thái thái mắng.

 

“Chính là mạng của ngươi, Chiêu Đệ, cha ngươi lấy cũng là lẽ đương nhiên. Hắn ban cho, lấy , gì sai?”

 

“Hắn chỉ một đứa con trai để nối dõi tông đường!”

 

Quan sai càng càng giận: “Đồ độc phụ , hổ dữ ăn thịt con, thế mà kẻ như các ngươi coi thường luật pháp đến !”

 

“Nếu con trai ngươi c.h.ế.t, nhất định thoát khỏi việc c.h.é.m đầu ở pháp trường!”

 

Ánh mắt quan sai dừng Chiêu Đệ gầy trơ xương, trong mắt lộ một tia lòng trắc ẩn.

 

“Con dâu buôn bán mà đến, con trai ngươi c.h.ế.t, giờ đây thể tính là nhà của ngươi nữa. Trượng trách, liền do ngươi tự chịu.” Hắn Chiêu Đệ và phụ nữ: “Ngày mai ngươi hãy đến phủ nha hộ khẩu, bây giờ ngươi còn là phụ nhân Vương gia.”

 

Người phụ nữ bỗng quỳ sụp xuống đất, thành tiếng.

 

“Nếu ngươi tìm nhà, ngày mai liền cùng đăng ký sổ sách. Chúng sẽ cố gắng tìm kiếm, nhưng tìm , chuyện thể đảm bảo. Dù biển mênh mông, ai cũng thể đảm bảo thể tìm thấy.”

 

Người phụ nữ đến nên lời, dường như trút hết những uất ức nhiều năm qua.

 

Chiêu Đệ trấn tĩnh quỳ đất dập mấy cái đầu vang dội: “Đa tạ đại nhân.”

 

Quan sai xua tay, nhưng cũng mà vui vẻ: “Ta nào đại nhân gì, chẳng qua là việc cho triều đình thôi.”

 

“Đại nhân một lòng vì dân, định sẽ thăng quan tiến chức.” Chiêu Đệ từng học, chỉ thỉnh thoảng lén lút vài câu ngoài tư thục, lúc đang cẩn thận từng li từng tí lời ý .

 

Chúc Mặc vẻ mặt kinh ngạc: “Hù c.h.ế.t , cứ tưởng nàng thật sự gánh tội cho lão tiện bà đó chứ.”

 

A Ngô lén lút trợn mắt, vẻ khinh thường hiện rõ mặt. Chiêu Đệ vài phần thưởng thức.

 

Bây giờ hiếu đạo là trời, nếu cô bé vội vàng lên tiếng chỉ trích lão thái thái, e rằng sẽ khiến quan sai vui lòng. nàng lấy lùi tiến, ngược khiến quan sai sinh lòng trắc ẩn. Sau , thiếu sự chiếu cố cho con nàng.

 

Quan sai hành hình dĩ nhiên sẽ mềm lòng, lập tức lệnh cho thi hành hình phạt.

 

Ba mươi trượng , đủ để lấy mạng già nàng .

 

Tiếng gậy gỗ nặng nề vang vọng khắp thôn suốt cả đêm. Cả thôn mặt mày tái mét, kinh hãi vô cùng, tiếng than ngập trời.

 

“Trên đỉnh ngọn núi phía thôn , một con mương, tên là Ấu Nhi Câu.” Lục Triều Triều nhàn nhạt , lời , thôn dân mềm nhũn, nổi hết da gà.

 

“Đã sinh , tức là một sinh mệnh. Tự nhiên xử lý theo pháp luật Bắc Chiêu…”

 

Quan sai cung kính ứng lời: “Hãy vài , cùng lên hậu sơn thu thập hài cốt. Ngày mai sẽ trình lên huyện thái gia, nhất định sẽ đòi công bằng cho những sinh linh vô tội c.h.ế.t oan.”

 

Dẫn theo năm sáu quan sai lên núi, phát hiện sắc mặt tái nhợt của trong thôn. Chẳng mấy chốc, quan sai mặt mày kinh hãi lảo đảo xuống núi.

 

Trong ánh mắt vài phần hoảng loạn, đó quỳ xuống đất : “Chiêu Dương Công chúa, thể thỉnh ngài mặt giám sát nơi . Thuộc hạ, về thành mời huyện thái gia!” Hắn vốn tưởng Ấu Nhi Câu chỉ là mấy bộ hài cốt trẻ con. khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng , huyết dịch ngưng đọng, một luồng khí lạnh từ gót chân xộc thẳng lên thiên linh cái.

 

Trong con mương, vô bạch cốt chất đống, những bộ xương trắng bệch lạnh lẽo phủ đầy dấu răng của dã thú. E rằng sinh vứt bỏ núi. Có đứa dã thú sống sờ sờ xé nát mà c.h.ế.t. Có đứa sinh vật nào đó đào đứt xương cốt, trong con mương trơ mắt chính c.h.ế.t . Cảnh tượng đó khiến phát lạnh.

 

Lục Triều Triều gật đầu đồng ý, quan sai tức khắc thúc ngựa cuồng bạo chạy về thành.

 

Chiêu Đệ mắt lấp lánh nàng: “Ta… mơ. Trong mơ Vọng Đệ tỷ tỷ , nàng gặp quý nhân, ban tên là Ngọc Trân.

 

“Công chúa, Chiêu Đệ cũng thỉnh ngài ban cho một cái tên.”

 

Nàng luôn chờ đợi, chờ đợi sự cứu rỗi mà tỷ tỷ . Nàng cuối cùng, đợi hy vọng của riêng .

 

 

 

 

Loading...