Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 652:--- Hai Chân Dê ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:48:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ôi…” A Man hiểu vì , mới đến gần đột nhiên nôn khan một tiếng. Nàng chau mày thật chặt: “Trong nồi nấu thứ gì ? Ta thích mùi .” Nếu là khó ngửi, cũng hẳn là khó ngửi. mùi vị khiến nàng dựng tóc gáy, tim đập thình thịch, tựa như sự bất an và ghê tởm toát từ tận xương tủy.

 

Đến gần hang động, mơ hồ ngửi thấy mùi m.á.u tanh trong khí. Trong động dường như tiếng nước tí tách.

 

“Ta xem .” Truy Phong bước chân thoăn thoắt, mặt nặng trình trịch bước động.

 

Chẳng mấy chốc, bước với sắc mặt tái nhợt, thấy Lục Triều Triều đến gần, đầu tiên đưa tay ngăn : “Triều Triều đừng nữa. Bên trong…” Truy Phong thần sắc u ám. Dù là yêu tộc, nhưng nhiều lúc, thấy phàm nhân còn độc ác hơn yêu tộc.

 

“Ngươi lo cho nàng gì? Lo cho ai cũng cần lo cho nàng , thiên hạ , còn thứ gì mà nàng sợ?” Trúc Mặc thấy Lục Triều Triều động, liền nháy mắt với Truy Phong đang cuối cùng.

 

“Ngươi xem, một Yêu Vương lành , cứ nhất quyết theo tay sai cho nàng . Ở yêu tộc hô phong hoán vũ, thê đầy đàn, ? Nàng cũng dùng lời thề ước trói buộc ngươi, hà tất ở bên cạnh nàng tay sai chứ…” Trúc Mặc lộ vài phần hâm mộ trong mắt: “Ta thì khác.”

 

“Lúc nàng lập khế ước chủ tớ, nàng sống, mới thể sống. Nàng c.h.ế.t, cũng c.h.ế.t. Muốn cũng …” Long tộc trời sinh kiêu ngạo, ngay cả mặt thần tộc cũng vài phần khí phách. Trời lúc lập khế ước chủ tớ, suy sụp đến mức nào.

 

Truy Phong khoanh tay, thần sắc nam tử ngạo nghễ lãnh đạm: “Bởi vì ngươi ngu.”

 

Ngay cả đến bây giờ, Truy Phong vẫn là thật lòng và tự nguyện theo Triều Triều. Quan tâm Triều Triều, bảo vệ Triều Triều, đều xuất phát từ ý của chính . Trúc Mặc thì khác, từ đầu đến cuối đều trói buộc ở bên cạnh. Long tộc trời sinh phóng khoáng, cam tâm khuất phục khác? Chẳng qua, là quyền lực đủ mạnh mà thôi.

 

Trúc Mặc lập tức biến sắc: “Ngươi mới ngu, cái lão nhân cả đời lẻ bóng, chẳng màng đến ai!”

 

Truy Phong…

 

Liền đầu bước .

 

Lục Triều Triều trong động, mới phát hiện mùi tanh trong động ngày càng nồng. Càng sâu trong, càng cảm thấy ẩm ướt. Quả nhiên, đến chỗ sâu nhất, chân ướt.

 

Từ xa thể thấy, từng giọt nước nhỏ từ đỉnh hang động. Bên là một cái ao tròn lớn, nước nhỏ xuống, hòa trong ao, bên trong đầy ắp một hồ nước trong vắt.

 

“Vị trí hang động hẻo lánh và kín đáo, bên trong quanh co khúc khuỷu, mấy bọn họ chắc chiếm cứ nơi một thời gian .” Tạ Ngọc Chu nghiêng xem, trong động dấu vết sinh hoạt rõ rệt.

 

Đột nhiên, chân ‘cạch’ một tiếng, dường như thứ gì đó giẫm gãy. Tạ Ngọc Chu cúi đầu, đưa ngọn đuốc gần, nhặt lên một khúc xương trắng nõn.

 

“Đây… đây là cái gì?” Hắn khẽ ngẩn , còn kịp phản ứng.

 

“Dưới đất , nhiều quần áo trẻ con ?” A Man khắp nơi xem xét, phát hiện đất nhiều quần áo nam nữ trẻ con, đó còn vương đầy vết m.á.u loang lổ. Trông thật ghê rợn.

 

Mạch Phong sắc mặt đột nhiên tái nhợt, thở ngưng trệ, bàn tay đang ôm Thiện Thiện run rẩy. “Thiện Thiện đừng , con sẽ sợ.” Mạch Phong vùi mặt Thiện Thiện lòng, cho nữa.

 

Quả nhiên, nhanh tìm dây thừng, con d.a.o dính máu, và… những khúc xương nhỏ.

 

Lục Triều Triều ôm miệng, trong mắt lộ vài phần đau xót khó che giấu. Nàng , vội vã bước khỏi động. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nhưng mắt phun lửa, cơn giận khó nén.

Mèo Dịch Truyện

 

Quả nhiên, mấy con quái vật đang canh giữ ở cửa động, chằm chằm cái nồi đang sùng sục sôi đống lửa, trong đôi mắt đỏ hoe ẩn hiện vài phần bi thống. Lục Triều Triều một cước đá bay củi lửa. Nàng nhanh chóng nhấc nồi xuống đặt mặt đất.

 

Nàng hít sâu một , ánh mắt thất thần cái nồi, ánh mắt run rẩy. Nàng cầm lấy cây gậy gỗ bên cạnh nồi, khuấy trong nước. Chỉ thấy một khúc xương trắng như tuyết lộ khỏi mặt nước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-652-hai-chan-de.html.]

“Gào…”

 

“Hộc hộc…” Những con quái vật vốn đang bình tĩnh đột nhiên nổi điên, Truy Phong lập tức chắn Lục Triều Triều, nhưng lũ quái vật hề đến gần. Cổ họng chúng phát tiếng gào thét thê lương, thể cứng đờ tiến gần nửa bước. Âm thanh kinh khủng, nhưng mang theo vài phần thê lương và tuyệt vọng.

 

A Man tái mặt: “Tay… ngón tay…” Nói xong, nàng đầu che mặt, vai khẽ run, tiếng nức nở vang lên. Tất cả đều im lặng một lời.

 

Lục Triều Triều thờ ơ vớt hết xương cốt trong nồi , A Ngô ôm miệng chạy ngoài, gần như nôn mật xanh. Lũ quái vật gào thét, nhưng đôi tay cứng đờ thể ôm lấy những mảnh xương vỡ đất.

 

“Người cứ yêu tộc m.á.u lạnh, đời ruồng bỏ. Giờ xem, phàm nhân trong loạn thế còn đáng sợ hơn cả yêu ma.” Truy Phong đột nhiên lạnh, đáy mắt tràn đầy sát ý. “Thảo nào truy sát, đáng đời, lũ súc sinh ! Chúng còn là nữa ?”

 

“Những… những mảnh xương vụn …” Tạ Ngọc Chu tái mặt, đau lòng thôi.

 

“Bất Hiềm Dương, Hòa Cốt Lạn, Nhiêu Bả Hỏa, những gì ghi chép trong sách, mà đều là thật. Ta… từng các cụ già trong thôn kể, cứ nghĩ là chuyện bịa đặt, để hù dọa trẻ con.” A Man mắt ngấn lệ, dám thêm những mảnh xương vụn nhỏ bé một nữa.

 

Thiện Thiện từ lúc nào thoát khỏi tay Mạch Phong, vai , ánh mắt trực tiếp chằm chằm những mảnh xương vụn.

 

“Bất Hiềm Dương, là tên gọi thế cho những thiếu nữ trẻ tuổi khi trời tai họa chiến loạn. Từng , thịt họ tươi ngon, hơn hẳn thịt dê non.”

 

“Hòa Cốt Lạn, xương giòn thịt mềm, ý chỉ trẻ sơ sinh.”

 

“Nhiêu Bả Hỏa, ý chỉ những đàn ông già yếu gầy gò.” Ngọc Thư khẽ lẩm bẩm, vành mắt dần dần ửng đỏ.

 

Trúc Mặc đầy vẻ hung ác: “Vừa tay vẫn còn quá nhẹ, đáng lẽ nên lăng trì chúng ngàn đao vạn đoạn!”

 

Lục Triều Triều gom hết hài cốt mặt đất, nàng những con quái vật dần mất lý trí, đáy mắt lộ vẻ bi thương. Nàng từ trong gian lấy một cái cuốc nhỏ, đào một cái hố nhỏ, mặt lũ quái vật, đặt hài cốt trong.

 

Trong mắt lũ quái vật tràn hai hàng huyết lệ. Lúc chúng mất lý trí, bắt đầu xuất hiện hiện tượng tấn công .

 

Lục Triều Triều khi chế ngự bọn chúng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo như băng. Nàng lập tức giơ tay triệu hồi: “Xin Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng đến gặp.”

 

Trước mặt trống rỗng, hề động tĩnh. Lục Triều Triều trong lòng chùng xuống, lập tức thêm: “Xin Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng đến gặp.”

 

“Xin Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng đến gặp.” Sau ba tiếng liên tiếp, gian mặt mới chút biến dạng. Một bóng đen một bóng trắng lượt hiện .

 

“Tiểu lão tổ, chậm một chút, chậm một chút, đến đến …” Hắc Bạch Vô Thường hiện đó lập tức cầu xin tha thứ. Hai mặt mũi khổ sở, mũ Hắc Bạch Vô Thường đội lệch lạc. Trông thần sắc vẻ khá chật vật.

 

“Minh giới chuyện gì ?” Lục Triều Triều chút nghi hoặc, Phong Đô Đại Đế xưa nay nghiêm khắc, Minh giới sự cai quản của ngài yên . Hắc Bạch Vô Thường , liền đổ hết nỗi khổ tâm.

 

“Chẳng tai họa thiên tai ở phàm gian gây đó .”

 

“Gần đây c.h.ế.t ở phàm gian tăng vọt, tất cả quỷ sai ở Minh giới ngoài câu hồn cũng xuể.”

 

“Điều kỳ lạ nhất là, một phần mất trí tấn công quỷ sai, hơn nữa sức mạnh cực lớn, gây nhiều phiền toái cho Minh giới.”

 

“Câu hết, thật sự câu hết nổi…”

 

 

Loading...