Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 670:--- Khuôn Mặt Lạnh Lùng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 23:44:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kế hoạch nhảy vực của Thiện Thiện cuối cùng thất bại. Đông Lăng phong cảnh tươi , vô kỳ sơn dị thạch. Thường thu hút văn nhân mặc khách tranh thưởng ngoạn, ngâm thơ vẽ tranh đó thật là tự tại.
Huyền Tễ Xuyên là một kỳ tài. Sau khi lên nắm quyền, phát hiện các nước xung quanh thậm chí mộ danh mà đến. Hắn bèn bắt đầu từ chân núi xây bậc thang, dời một tảng đá vỡ lên đỉnh núi, rằng tảng thần thạch sinh từ sự tụ hội linh khí trời đất khi khai thiên lập địa. Thành tâm quỳ bái chạm sẽ mang phúc khí…
Rồi mỗi đoạn bậc thang, xây những đình nghỉ mát đẽ, cho phép dân làng xung quanh lên đó bày bán. Các loại thức ăn, hương nến vàng mã, cùng với những chiếc lồng đèn lộng lẫy. Rồi bắt đầu thu phí từ chân núi.
Theo lời Huyền Tễ Xuyên, dân chúng trăm họ sống đủ khó khăn. Họ sẽ như văn nhân mặc khách, bỏ công sức khổng lồ thưởng ngoạn. Chỉ những nhà giàu , ăn no mặc ấm mới cái nhàn tình nhã trí .
Vậy nên… Vân Sơn ngoài thành là thu phí. Thiện Thiện, đến cả phí leo núi để nhảy vực y cũng đủ.
Y lầm bầm c.h.ử.i rủa về, c.h.ử.i lau nước mắt: “Đừng khinh kẻ bé mọn nghèo hèn!”
A Man lẩm bẩm phía : “Đừng khinh trẻ con nghèo.”
“Đừng khinh thiếu niên nghèo…”
“Đừng khinh trung niên nghèo…”
“Đừng khinh lão niên nghèo…”
Thiện Thiện đầu , nghiến răng nghiến lợi nàng, ‘oa’ một tiếng, che mặt chạy về phòng, sấp giường nức nở. Quá đáng lắm !! Thật sự quá đáng! Đôi khi thật sự hủy diệt thế giới!
“Đừng nữa, mau ăn tối . Đại trượng phu m.ô.n.g lớn, lóc như thế thì thể thống gì…” Lục Triều Triều thò đầu , bắt chước dáng vẻ bà lão thôn quê mà trêu ghẹo.
Thiện Thiện sấp giường, nhếch m.ô.n.g lên, tức tối ngẩng đầu: “Ta , sẽ bao giờ chuyện với ngươi nữa!!” Hừ! Ngươi trả bảo khố cho !! Lừa mất bảo khố của , còn chê lóc khí phách nam nhi!!
“Tối nay món chân giò ngươi thích nhất đó? Thật sự đến ?” Lục Triều Triều nghiêng đầu hỏi.
Thiện Thiện mím môi: “Không ăn! Không ăn, Thiện Thiện cốt khí!!”
Lục Triều Triều liếc y một cái, lấy lạ, từ tối qua tỉnh giấc tên nhóc ôm một cục tức tìm chuyện gây sự. Y hội hợp với thuộc hạ ?
Lục Triều Triều cũng chẳng thèm để ý y, đầu về dùng bữa.
Thiện Thiện nhếch m.ô.n.g lên hung tợn thề, tức đến mức nhe mấy cái răng sữa trắng nõn: “Ta, Thiện Thiện thề rằng, tuyệt đối , tuyệt đối ăn của bố thí!”
“Ta từ nay về , sẽ trở thành một lạnh lùng!”
“Kể từ đó về , sẽ bao giờ nữa! Không lời nào nữa!”
Y giơ nắm tay nhỏ mũm mĩm lên, sẽ khiến Lục Triều Triều hối hận vạn phần, để nàng tổn thương ! Y nhất định sẽ càng khiến Lục Triều Triều hối hận, hối hận vì yêu của trở thành một lạnh lùng như !
“Ta sẽ trở thành một lạnh lùng!” Ta Lục Triều Triều quỳ bên cạnh , lóc : Thiện Thiện sai , ngươi hãy trở dáng vẻ ngày xưa .
Y càng nghĩ trong lòng càng vui, , chợt bật thành tiếng. Rồi lập tức kéo khuôn mặt nhỏ , là một lạnh lùng.
Đêm nay y nhịn đói, ăn một miếng nào, cứ thế mà nhịn đói ngủ.
Vú nuôi bưng chén canh cá trắng sữa, trong canh cá còn nấu mấy viên chả cá trắng như tuyết. Trên đó điểm xuyết vài cọng rau cần xắt nhỏ, trông khá hấp dẫn.
Lục Triều Triều ở cửa, v.ú nuôi khẽ : “Tiểu công tử từng đói bụng bao giờ, e là nếu ăn, đêm sẽ ngủ ngon.”
“Nô tỳ dỗ dành từng chút một, chắc là sẽ ăn vài miếng.”
Chưa kịp đẩy cửa , Thiện Thiện lơ mơ ngủ mớ: “Đánh c.h.ế.t tỷ tỷ, đ.á.n.h c.h.ế.t tỷ tỷ…”
“Tỷ tỷ quỳ xuống… nhận .” Vừa , y nhe răng hềnh hệch.
Vú nuôi bưng chén… Y đúng là đang tìm c.h.ế.t.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-670-khuon-mat-lanh-lung.html.]
Lục Triều Triều như trong phòng: “Vú nuôi, thấy y cần , nghĩ ?”
Vú nuôi im lặng bưng chén xoay … “Người cứ coi như nô tỳ từng đến .” Nô tỳ thể gì đây? Y còn đ.á.n.h c.h.ế.t tỷ tỷ, tỷ tỷ quỳ xuống nhận mà.
Vú nuôi bưng chén, bước chân nhanh chóng rời .
Đêm khuya, A Ngô mồ hôi đầm đìa tựa thành giường, vẻ mặt dữ tợn, cố nén một nỗi đau tột cùng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, lưng nàng ngưng tụ một bóng phượng hoàng khổng lồ sải cánh. phía bóng hình , còn lờ mờ hiện hình rồng. Rồng phượng đồng thời xuất hiện, chính là cộng chủ mà hai tộc bọn họ mong đợi. Người mang trong huyết mạch Tổ Long và Tổ Phượng.
A Ngô mồ hôi lạnh gần như ướt đẫm y phục, nàng đau đớn lăn lộn giường. Bóng hình rồng phượng phía dần dần thu nhỏ, từ từ tan biến.
A Ngô như vớt từ nước lên, tóc tai ướt sũng dính mặt, y phục ướt đẫm. Đầu ngón tay gần như còn sức nhúc nhích.
A Ngô hít một thật sâu, thể đợi thêm nữa. Đứa bé càng mạnh, càng cần nhiều sức mạnh. Đứa bé lẽ ý thức riêng, đoạn thời gian giảm bớt việc hấp thụ sức mạnh từ mẫu thể. Nếu cứ kéo dài, e rằng đứa bé sẽ thể thuận lợi chào đời.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng bước chân.
“A Ngô, nàng… nàng dậy uống chút linh dược.” Trúc Mặc cẩn thận bưng chén bước cửa, thấy A Ngô ngã vật giường, đến sức để dậy cũng , lập tức đau lòng đến chảy nước mắt.
Vội vàng đỡ nàng dậy , nỗi đau lòng trong mắt gần như tràn .
“Linh d.ư.ợ.c vô dụng với . Tướng công…” A Ngô nước mắt lưng tròng, yếu ớt tựa vai y, nàng thể rõ ràng cảm nhận Trúc Mặc đang run rẩy.
“Có ích mà, ích mà, A Ngô nàng đừng sợ, sẽ ở bên nàng. Thiên tài địa bảo của Tam giới, đều sẽ tìm về cho nàng.” Trúc Mặc từng ngụm từng ngụm đút A Ngô, A Ngô uống nhíu mày.
“Tướng công, linh d.ư.ợ.c mùi tanh? linh lực ẩn chứa nhiều hơn, thể còn đau nữa.”
Vẻ mặt Trúc Mặc chút tái nhợt, huyết rồng là vật đại bổ nhất.
“Đã tìm một vị linh d.ư.ợ.c , A Ngô sẽ .” Trong mắt y càng thêm hoảng sợ, y thể rõ ràng cảm nhận thể A Ngô ngày một yếu .
Đợi A Ngô uống xong linh dược, Trúc Mặc lau miệng cho nàng.
“Tướng công, thể vì mà sinh hạ đứa bé , hạnh phúc. Nếu phúc phận sống sót, nhất định nuôi dạy đứa bé thật . Được ? Chàng hứa với !” Nàng ngập ngừng nắm lấy tay Trúc Mặc, các khớp ngón tay đều ẩn hiện sắc trắng.
“A Ngô, sẽ để nàng chuyện gì !” Mắt Trúc Mặc đỏ ngầu, thần sắc hoảng loạn. Trong mắt y hiện lên lệ quang, cố nén dòng lệ.
“Tướng công, hứa với !” A Ngô nắm c.h.ặ.t t.a.y y.
Trúc Mặc sự thúc ép của nàng, cuối cùng vẫn kìm nén .
Y ôm A Ngô, nước mắt lớn từng giọt rơi xuống, ngừng an ủi A Ngô, cũng là đang an ủi chính : “Sẽ , nhất định sẽ .”
“Nhất định mẫu tử bình an, nhất định bình an.”
Đợi y dỗ A Ngô ngủ, nhẹ nhàng lau nước mắt mặt nàng, in một nụ hôn lên giữa trán A Ngô mới bước ngoài.
Mèo Dịch Truyện
Y bất lực ôm đầu, trong mắt đầy tơ máu.
“Sẽ , nhất định sẽ .”
“A Ngô… Long Chủ, A Ngô… Long Chủ… Hy vọng của Long tộc, hãy nhẫn nại, hãy nhẫn nại…” Y khẽ thì thầm.
Tuyệt nhiên y hề phát hiện , trong nội thất A Ngô mở mắt, trong mắt nàng một mảnh bình tĩnh. Tình yêu? Đó là thứ gì. Thứ rẻ mạt nhất và cũng đáng nhắc đến nhất.