Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 675:--- Bọn họ không phải trâu ngựa ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 23:44:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chiếc ngựa gỗ nhỏ trở nên cũ kỹ gió táp nắng gội. Khắp nơi đều là dấu vết tiêu điều, nhưng chỗ nào cũng thấm đẫm sự ấm áp. Chiếc xích đu đang đung đưa giàn nho. Lục Triều Triều dạo một vòng trong sân, nơi đây tuy hẻo lánh, lão Hoàng đế sủng ái, nhưng đóng cửa , lẽ Huyền Âm và Huyền Tễ Xuyên khi ở bên mẫu phi hẳn là hạnh phúc. Khắp nơi đây đều là dấu vết Lâm Tần để .

 

Một tiếng kẽo kẹt, đẩy cửa phòng. Trong điện, một mùi bụi bặm lâu năm thấy ánh sáng ập mặt. Căn phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi Lâm Tần qua đời, chăn gối gấp gọn giường, bàn ghế tuy cũ kỹ nhưng vẫn sạch sẽ. Bên cạnh cửa sổ đóng kín, đặt một bàn học nhỏ. Trước bàn là nhiều bài vở, Lục Triều Triều cầm lên xem. Nàng bĩu môi: “Chữ hơn một chút xíu…” Vừa , nàng chợt nhớ bài tập xé, vẫn bù, khuôn mặt nhỏ liền xụ xuống. Nét chữ bàn còn non nớt, nhưng loáng thoáng thể nhận là do Huyền Tễ Xuyên .

 

Lục Triều Triều dạo trong sân một lúc, chỗ lớn, nhưng thể thấy năm đó vui vẻ. Có lẽ, chính cũng ngờ, bản sẽ trưởng thành thành dáng vẻ sát phạt quyết đoán như ? Khi còn nhỏ tuổi, tìm cách sống sót trong cảnh hiểm nghèo, chắc cũng nghĩ sẽ trở thành nắm quyền trong hoàng cung .

 

Khi Lục Triều Triều rời , ánh mắt đột nhiên dừng tường. Một chỗ tường gạch đá nhô , bên giống như vật gì đó. Nàng như quỷ thần xui khiến mà tiến lên, lấy viên gạch đá . Chỉ thấy bên trong giấu một tờ giấy ố vàng. Mép giấy dấu vết lửa thiêu đốt. Nàng dừng một chút, mở tờ giấy

 

Đối phương lẽ vớt từ chậu than, chỉ còn nửa hình. khuôn mặt đó, Lục Triều Triều hóa thành tro cũng nhận . Đó chính là nàng, dáng vẻ khi là Chiêu Dương Kiếm Tôn. Lục Triều Triều thở dài thật sâu, nàng thậm chí vài phần bất lực. Hắn là tâm ma tách đầu thai chuyển thế, e rằng đời đời kiếp kiếp trong tâm trí đều bóng dáng nàng. Tuy nhiên, theo vô chuyển thế, sẽ càng ngày càng phai nhạt. Hắn bây giờ, ước chừng cũng chỉ nhớ khuôn mặt đó.

 

Lục Triều Triều nhét bức họa trở viên gạch, bình thản dạo một vòng trong cung mới trở về đại điện. Thích Chiêu Dương Kiếm Tôn kiếp ? Liên quan gì đến Lục Triều Triều! Nàng thậm chí cảm thấy, yêu đương thật vô vị, bằng gặm cái chân giò lớn còn thú vị hơn.

 

“Nghe cung nhân nàng ngoài dạo? Nếu thích, thì cứ ở trong cung thêm vài ngày.” Huyền Tễ Xuyên đang xử lý chính sự, mặt mang theo nụ ôn hòa, hề chút dáng vẻ sát phạt ban nãy. “Tường cung quá cao, ở tự do. Ta vẫn thích bên ngoài cung hơn…” “Hơn nữa A Ngô gần đây tình trạng , về chăm sóc…”

 

Huyền Tễ Xuyên cũng giữ nàng nhiều, chỉ cho Ngự Thư Phòng chuẩn ít điểm tâm thức ăn, mang về cho nàng. Khi Lục Triều Triều xuất cung, thấy bên ngoài truyền đến tiếng cầu xin tha mạng: “Bệ hạ… Bệ hạ, lão thần công lao cũng khổ lao, xin Bệ hạ tha mạng.” “Thái hậu nương nương, Thái hậu cứu mạng…” Không bao lâu, liền bịt miệng kéo xuống. Loáng thoáng còn thấy tiếng quát mắng: “Thái hậu? Thái hậu đột nhiên bệnh nặng, gặp ngoài, Trần đại nhân cứ an tâm lên đường .” “Ngươi là ruột của Thái hậu, phận tham ô hối lộ, ức h.i.ế.p lương dân, thật sự phụ lòng một mảnh tâm ý của Bệ hạ!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-675-bon-ho-khong-phai-trau-ngua.html.]

Lục Triều Triều giật : “Đây là?” Cung nhân phía tủm tỉm : “Vị là Trần đại nhân, ỷ ruột của Thái hậu nương nương, bên ngoài xằng bậy hại dân. Bị Bệ hạ phán xử c.h.é.m đầu…” “Trần gia tịch thu hơn vạn lượng bạc trắng, cùng vô trân bảo. Đã Bệ hạ dùng để cứu trợ thiên tai…” “Người nhà họ Trần phán lưu đày, ngược thoát một kiếp.” Lục Triều Triều gật đầu, ở Bắc Chiêu nàng cũng xử lý nhiều quan tham.

 

Đợi khi nàng xe ngựa, đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc. Chỉ thấy trong những phạm nhân mặc áo tù, mang gông cùm, thấy Trần Linh Ngọc. Thấy ánh mắt nàng qua, ma ma tiễn hành . “Đó là đích nữ của Trần đại nhân, Trần Linh Ngọc. Thái hậu nương nương coi nàng như con gái ruột, thường xuyên cung ở vài ngày. Nghe , khi tịch thu gia sản, châu báu trang sức nàng trị giá ngàn vàng. Ngay cả một bộ y phục, cũng lên đến ngàn lượng.” Ma ma tuyệt nhiên nhắc đến chuyện nàng leo lên giường Hoàng đế. Công chúa tuổi còn nhỏ, bẩn tai nàng, mấy cái đầu đủ để chém? Lục Triều Triều nghiêng đầu, rốt cuộc là nàng tính kế Hoàng đế mà tịch thu gia sản, là Trần đại nhân tham ô mà tịch thu gia sản? Có lẽ, cả hai đều .

 

Khi nàng trở về, Bắc Minh tộc đang cầu mưa ở Tế Thiên Điện. Buổi chiều, trời âm u, thậm chí thể cảm nhận sự oi bức của cơn mưa lớn sắp đến. Bách tính quỳ gối đường dài, trong tay cầm thùng gỗ chậu gỗ cố gắng hứng mưa.

 

Mèo Dịch Truyện

“Kỳ lạ, mây đen giăng kín thế , mưa chứ?” A Man dựa cửa, ngẩng đầu trời. A Ngô khó nhọc vuốt bụng, hình càng thêm gầy gò. Truy Phong liếc một cái, nhíu chặt mày, mặt khó che giấu lo lắng: “Đứa trẻ , nhất định sinh ? Ta thấy, thai của nàng e rằng .” “Ngươi là thần thú, nàng là phàm nhân, phàm nhân m.a.n.g t.h.a.i con của thần tộc, chỉ sợ thập tử nhất sinh.” “Sinh mệnh của nàng vốn ngắn ngủi, chẳng lẽ nên bảo vệ nàng thật ?” Truy Phong thầm nghĩ, nếu vợ là phàm nhân, dù m.a.n.g t.h.a.i Đế Quân cũng thể giữ. Chúc Mặc lời dọa cho tim đập chân run: “Ngươi đừng nguyền rủa vợ ! A Ngô nhất định sẽ bình an!” Hắn mặt mày tái mét, cũng cho , là cho Truy Phong . Truy Phong bĩu môi: “Được , hỏi ngươi chuyện chính.” “Khi các ngươi Long tộc bố trí mưa, thường thì nhận tin tức thế nào?” Truy Phong trời hỏi.

 

Chúc Mặc A Ngô đau lòng khôn xiết: “Bên cạnh suối một tảng đá, thể truyền đạt thiên ý. Thần giới ban bố lệnh thi pháp mưa, giờ nào ở nơi nào thi pháp bao nhiêu mưa, đều sẽ hiện .” “Thần giới ban bố lệnh thi pháp mưa, Long tộc liền thể thi pháp mưa?” Chúc Mặc gật đầu. “Tình huống hôm nay, chính là Thần giới ban bố lệnh thi pháp mưa, Long tộc nhận lời cầu mưa của Bắc Minh tộc, nhưng thể đáp .”

 

Mọi im lặng, Lục Triều Triều chỉ mặt đất: “Đại địa khô cằn, ruộng đồng nứt nẻ, tất cả thực vật đều nắng táp mà khô héo c.h.ế.t. Đây là điều Thần giới ?” “Nếu như , Thần giới , còn ý nghĩa tồn tại gì nữa.” Nàng khẽ lẩm bẩm, gió nhẹ thổi qua, biến mất trong tiếng gió.

 

Cầu mưa kéo dài đến đêm, bách tính vẫn quỳ đất chịu rời . Tiếng thút thít ban đầu, biến thành tiếng than tuyệt vọng. “Ông trời ơi, xin cứu chúng con…” “Xin ban một trận mưa, xin đó…” “Rốt cuộc chúng con sai điều gì, rốt cuộc chúng con sai điều gì…” Vô quỳ đất than, đầu đập mạnh xuống đất khấu đầu. Không bao lâu, trán đầy máu.

 

Lục Triều Triều ăn bữa tối, im lặng cửa sổ. Sự phẫn nộ trong lòng đạt đến đỉnh điểm. Vì phàm nhân bất công, vì phàm nhân bất bình!

 

 

Loading...