Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 701:--- Kẻ Điên ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 23:44:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Triều Triều dùng xong tiệc hỷ trở về dịch quán, trời khuya. Bạch Hà Hoa rời khỏi bản thể, hóa thành phàm nhân, vứt bỏ ngàn năm thọ nguyên và tu vi, cũng chẳng rốt cuộc đáng giá . Lục Triều Triều bày tỏ ý kiến gì về việc . Chỉ trong đầu nàng luôn nhớ về bông sen nhỏ bé ngây thơ thuần khiết, một lòng hướng Đạo thuở xưa. Vô đêm, nàng đón ánh trăng mà tu hành. Chẳng mệt mỏi, chẳng nhọc nhằn. Ai da... Lục Triều Triều khẽ thở dài một tiếng, nắm lấy kim liên trong tay mà ngẩn .

 

Ngày mai trở về Bắc Chiêu, thị tòng đang lo thu xếp hành lý thâu đêm, Tạ Ngọc Chu từ phía nàng thò đầu .

 

"Ô, đây là kim liên điểm hóa ." Tạ Ngọc Chu nhận lấy hạt sen trong tay nàng.

 

"Đáng tiếc ..."

 

"Hạt sen , ít nhất cũng tiềm tâm tu hành hơn ngàn năm. Nếu giữ bản tâm, trong vòng trăm năm ắt thể liệt hàng tiên ban. Hưởng khói lửa nhân gian, cùng trời đất trường thọ."

 

"Giờ đây thì... chậc chậc, hồn phách chẳng còn, sớm là vật c.h.ế.t. Vứt thôi..." Tạ Ngọc Chu bĩu môi, lắc đầu trả cho Lục Triều Triều. Lục Triều Triều mím môi : "Há chẳng ứng với câu đó ?"

 

"Chỉ hâm mộ uyên ương, hâm mộ tiên."

 

Nghe thì thật phóng khoáng lãng mạn, nhưng nỗi khổ và niềm vui đằng , chỉ nàng mới thấu tỏ. Lục Triều Triều từng nhúng tay nhân quả của khác. Một khi dính nhân quả của kẻ khác, ắt gánh chịu họ, điều nàng thể gánh vác.

 

Đêm đến, Lục Triều Triều ngủ mơ màng. Thiên Đạo giường nàng với vẻ mặt uất ức, đẩy đẩy nàng. Lục Triều Triều bực bội xoay tiếp tục ngủ. Thiên Đạo với vẻ mặt bất mãn, cam lòng đẩy nàng. Lục Triều Triều hậm hực dậy. Giận đến nỗi một nhúm tóc xoăn nhỏ trán cũng vểnh lên.

 

"Nửa đêm ngươi phát điên cái gì!"

 

Thiếu niên mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta... thành thật." Đầu tai thiếu niên ửng đỏ, cẩn thận nàng.

 

Nghe xong, Lục Triều Triều vẻ mặt khó hiểu, khó nên lời tức giận. Nàng trợn trắng mắt lườm một câu: "Ngươi gọi dậy, chỉ vì chuyện ?"

 

"Đồ thần kinh!!" Nói , nàng kéo chăn gấm, trùm kín đầu, vùi mặt ngủ. Thiếu niên ủy khuất tại chỗ, đợi tiếng ngáy quen thuộc của nàng, mới biến mất mặt.

 

Ngày thứ hai, trời còn sáng, Lục Triều Triều ôm khỏi chăn.

 

"Hôm nay khởi hành về Bắc Chiêu, đại công tử đợi ngoài sân ." Ngọc Thư thấy nàng nướng lười, khỏi trêu chọc. "Bài vở của ngài vẫn xong, ngài thật sự dậy ?"

 

Lời dứt, Lục Triều Triều bật dậy như cá chép hóa rồng.

 

"A!!" Đang bệnh hấp hối giật dậy, nhớ bài tập !! Tiêu đời!

 

Tiểu cô nương hoảng hốt mặc xong y phục, mặt mày cau dùng chút thiện, lòng bất an... Lục Nghiễn Thư thấy nàng ủ rũ cụp đầu, ngay cả hai búi tóc cũng rũ xuống hai bên vô lực, càng càng buồn , nhịn lén .

 

"Các phu tử đang chờ ở kinh thành đấy." Một câu , lập tức "đóng đinh" Lục Triều Triều.

 

Lục Triều Triều kêu lên một tiếng oai oái trèo lên xe ngựa, còn quên lôi Truy Phong lên cùng.

 

Sắp rời kinh, cổng thành từ lúc nào giới nghiêm. Hai bên đường ít binh lính.

 

"Đông Lăng Vương cùng Hoàng hậu đến tiễn công chúa. Đang đợi ở cổng thành ạ." Ngọc Thư ở ngoài rèm thấp giọng bẩm báo. Ngọc Cầm vén rèm, Lục Triều Triều bước xuống xe ngựa.

 

"Nếu thời gian, sẽ đến Bắc Chiêu thăm nàng." Bên cạnh đế vương là vợ dịu dàng, trông vô cùng xứng đôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-701-ke-dien.html.]

 

Sau một hồi hàn huyên, Lục Triều Triều trở xe ngựa. Xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt khỏi thành, dần dần biến mất khỏi tầm mắt Huyền Tễ Xuyên. Huyền Tễ Xuyên chiếc xe ngựa khuất dần, luôn cảm thấy điều gì đó , nhưng thể rõ.

 

Khi xe ngựa xa, Ngọc Thư thở phào nhẹ nhõm cảm thán: "Cuối cùng cũng về nhà , bên ngoài sống đến mấy cũng thoải mái bằng ở nhà."

 

"Không sợ ngài chê , mấy ngày nay nô tỳ mơ cũng về nhà."

 

Tâm trạng hân hoan, sự mệt mỏi của chuyến cũng giảm bớt vài phần. Chúc Mặc cưỡi ngựa, thỉnh thoảng đầu .

 

"A Ngô thích nơi , ở đây cũng ." A Man mắt đỏ hoe, chỉ ôm một bộ y phục của A Ngô mà ngẩn . Chúc Mặc cúi đầu, im lặng .

 

Đường về mất ít hơn một nửa thời gian so với lúc , đêm đến đều bận rộn lên đường. Khi về đến nhà, trời tối đen. Lục gia đèn đuốc sáng trưng, Dung Triệt và Hứa Thời Vân khoác áo dày ở cửa ngóng trông.

 

"Phu nhân, ngài trong nghỉ ngơi . Đêm lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn." Đăng Chi nhẹ giọng khuyên nhủ. Hứa Thời Vân lắc đầu: "Đừng , ngươi từ giữa trưa đợi ở cửa ."

 

Đăng Chi ngượng ngùng , liền mang đại trướng khoác lên phu nhân. Dung Triệt đỡ nàng, một chút cũng buông lỏng.

 

"Đến đến , về nhà . Công chúa và tiểu thiếu gia về..." Ở góc rẽ, tiểu tư vẫn luôn đợi sẵn vui mừng hớn hở truyền lời. Quả nhiên, từ xa thấy đội xe ngựa tiến gần. Xe ngựa còn dừng hẳn, Hứa Thời Vân lao tới.

 

Lục Triều Triều như một viên đạn nhỏ lao , Hứa Thời Vân suýt nữa đỡ kịp, may mà Dung Triệt bảo vệ nàng.

 

"Nương , Triều Triều nhớ !" Tiểu cô nương ôm lấy cổ , ngọt ngào . Ngửi mùi hương khiến nàng an tâm, như thể sự bồn chồn trong đều xoa dịu.

 

Thiện Thiện xe ngựa: "Khụ khụ..."

 

"Khụ khụ..." Dung Triệt thấy hai con ôm , đầu , thấy tiểu nhi tử đang bĩu môi như một chiếc ấm dầu, lòng bật , liền về phía . "Thiện Thiện, mau đến để phụ ôm một cái. Lúc ngoài còn , giờ lớn thành đại hài tử ."

 

Dung Hướng Thiện bĩu môi, cũng nương thơm tho mềm mại ôm. Dung Triệt cho phép từ chối, ôm lòng liền dùng râu cọ . Khiến Thiện Thiện kêu oai oái...

 

"Phụ , hôm qua đường nhặt một ... Thiện Thiện nuôi..."

 

"Sau nó sẽ là Dung Lão Lục của nhà ."

 

Dung Triệt sững sờ, hài tử cũng thể tùy tiện nhặt ? Liền thấy Thiện Thiện như báu vật từ trong lòng móc một con ch.ó con, mắt mới mở, trông chừng mới sinh lâu.

 

Dung Triệt khinh thường trợn mắt: "Ai là của ngươi! Ai là lão lục trong phủ? Ta thấy ngươi là ngứa đòn!"

 

Thiện Thiện nhe răng : "Từ nay về , một miếng ăn, nó cũng một miếng! Huynh , chúng ! Nó chính là lão lục của nhà !"

Mèo Dịch Truyện

 

Gân xanh trán Dung Triệt giật giật, mấy ngày gặp, thể đ.á.n.h hài tử, thể đ.á.n.h hài tử! Dung Triệt thầm niệm trong lòng! Con ruột của , con ruột của ! Chỉ đành trơ mắt ôm 'Dung Lão Lục' phủ.

 

Mọi chỉ ăn vài miếng qua loa, Lục Nghiễn Thư mới hỏi: "Dung tổ phụ thế nào ?" Hứa Thời Vân và Dung Triệt , trong mắt vài phần nặng trĩu. Không khí tức thì ngưng đọng. Niềm vui mặt Dung Triệt tan biến, thần sắc nặng trĩu. Hứa Thời Vân kìm nắm c.h.ặ.t t.a.y .

 

"Lão gia tử e rằng . Nhiều năm chinh chiến, vết thương cũ, những năm qua chăm sóc kỹ lưỡng mới kéo dài đến giờ." Nếu nhờ Tăng Thọ Phù và Linh Tuyền của Lục Triều Triều, Trấn Quốc Công e rằng thể chống đỡ đến bây giờ. "Thái y đến mấy , giờ ở ngay nhà bên cạnh, ông vẫn luôn cố gắng giữ thở chỉ thấy Thiện Thiện..." "Lần , e rằng ."

 

 

Loading...