Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 717:--- Hưu Thê ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 23:44:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Cái gì!" "Cái gì mà đuổi khỏi nữ học đường? Cái gì mà cả đời đặt chân ?!" Diêu lão gia những lời đả kích đến thể lung lay sắp đổ, suýt chút nữa thì ngã quỵ.

 

Thư đồng vẻ mặt ngơ ngác, các vị đốt pháo phát tiền mừng, hóa ngay cả ai với ai cũng phân rõ?

 

"Tần Văn Khê Thánh nhân công khai chỉ trích phẩm hạnh bỉ ổi, đời phép trở nữ học đường, trực tiếp đoạn tuyệt tiền đồ."

 

"Nghi thức còn kết thúc, cả nhà bọn họ sớm đuổi khỏi nữ học đường ."

 

"Nếu các vị đến sớm, còn thể gặp mặt đó."

 

"Không thể nào, thể, rõ ràng bên ngoài đều đang chuẩn lễ vật. Không thể nào!" Đại tẩu nhà họ Diêu lòng hoảng loạn, Tần Văn Khê đuổi khỏi nữ học đường, bước ? Giấc mộng tan vỡ, đồng thời sợ hãi vạ lây. Thánh nhân là cột trụ vững chắc của giới sĩ tử, Văn Khê thiên tư cực , thể như ?

 

Thư đồng thấy bọn họ tin, lập tức nổi giận: "Ta lừa các vị gì, tất cả đều thấy cả đó."

 

Người nhà họ Diêu thấy thư đồng sắp nổi giận, liền cố nhịn sự bực bội trong lòng.

 

"Vậy tử truyền là ai?" Diêu lão gia trầm mặt hỏi, khuôn mặt già nua hổ đến đỏ bừng. Thật sự là thể diện còn chút nào.

 

"Vừa các vị chẳng gặp ? Người trò chuyện cùng các vị chính là nàng."

 

"Đệ tử truyền tên Ngọc Châu, thiên tư cực , phẩm tính cực , Thánh nhân đỗi vui mừng. Sớm một tháng , Thánh nhân đích khảo hạch nàng ."

 

"Tiểu cô nương các vị phu tử khảo hạch ròng rã một tháng mới vượt qua đó."

 

"Kỳ lạ thật, các vị chẳng tử truyền là hậu bối nhà các vị ? Hóa , các vị ngay cả ai cũng rõ. Chẳng lẽ là kẻ lừa đảo?" Thư đồng mặt mày đầy vẻ thận trọng, tận mắt thấy nhà họ Diêu nhận thiệp bái kiến mà.

 

Người nhà họ Diêu mặt mày tái mét, .

 

"Không , hiểu lầm , là chúng hiểu lầm ." Đại tẩu nhà họ Diêu tái mặt giải thích, hốt hoảng dẫn gia đình rời .

 

"Là Tĩnh Nghi và Ngọc Châu?" Nhị tẩu nhà họ Diêu khó khăn thốt mấy chữ.

 

Người nhà họ Diêu một góc, tất cả đều ngậm chặt miệng, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.

 

"Phải . Thảo nào..."

 

"Thảo nào cứ cảm thấy gì đó đúng..." Đại ca nhà họ Diêu đột ngột vỗ tay.

 

"C.h.ế.t , chỉ e chúng ngay từ đầu lầm ."

 

"Ta , Chiêu Dương công chúa khi đến Phạm quốc, từng giải cứu một nhóm nữ đồng giả mạo phận. Con đường nàng qua, chính là nơi Ngọc Châu ở!"

 

"Chiêu Dương công chúa và Ngọc Châu, chỉ e sớm quen ."

 

"Tĩnh Nghi và Ngọc Châu, nếu việc đại sự, nhất định sẽ kinh. Dù thì, nam nhân mất, góa con côi kinh gì?"

 

"Nguyên do duy nhất..." Đại ca nhà họ Diêu thở dài thật sâu.

 

Diêu lão phu nhân lắc đầu: "Là để sách." Con gái của bà, vì nâng đỡ Ngọc Châu, đưa nàng kinh !

 

"Khi lén Đông Đại Nhai xem trộm tiểu Ngọc Châu, từng thấy tiếng sách truyền từ trong nhà."

 

Mọi nhất thời buồn bực, Diêu nhị tẩu càng mặt mày tối sầm: "Nương sớm?"

Mèo Dịch Truyện

 

"Tĩnh Nghi cũng , giấu giếm chuyện lớn như thế, mà cũng cho nhà đẻ . Nàng cũng chẳng coi chúng !" Nhớ chuyện , sắc sắc khi xanh khi trắng.

 

Diêu lão phu nhân sắc mặt trầm xuống: "Nàng từ năm ngoái bắt đầu gửi thư về nhà, khi kinh, việc đầu tiên cũng là gửi thư, rốt cuộc là ai ngăn ?"

 

"Tất cả đều ngăn cản , cho nhận , cho Tĩnh Nghi đến nhà."

 

"Tĩnh Nghi mặt dày đến thăm, các ngươi ép cắt đứt quan hệ với gia đình."

 

"Rốt cuộc là ai vô sỉ? Rốt cuộc là ai coi nàng là nhà?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-717-huu-the.html.]

Lão thái thái một phen lời khiến nhà họ Diêu hổ chỗ chôn, Diêu đại tẩu trong lòng hối hận căm hận, vội vàng tiến lên đỡ lấy lão thái thái: "Nương, bất luận thế nào, Tĩnh Nghi là cô nương của nhà gả . Giờ trong phủ chỉ và nàng còn chuyện vài câu, bằng..."

 

Lão thái thái sắc mặt trầm xuống: "Ta !" Lập tức xoay rời .

 

"Ta nào vô sỉ như các ngươi, từng ghét Tĩnh Nghi là gánh nặng, cho nàng bước cửa. Giờ thấy Tĩnh Nghi phát đạt, từng một như lũ đỉa bám víu lấy nàng buông. Tĩnh Nghi nợ các ngươi!"

 

Lão thái thái mãn nguyện vui mừng, Tĩnh Nghi từng khiến thất vọng.

 

Người nhà họ Diêu tức đến dậm chân, chỉ oán trách lão thái thái chịu hòa giải.

 

"Đại ca, ngươi đến cửa Lục gia chờ. Nhất định mời và Ngọc Châu về." Diêu lão gia dặn dò xong liền vội vã về phủ.

 

Về phủ liền chui thư phòng.

 

Lấy những bức thư bám đầy bụi đang chất đống trong thư phòng.

 

Những bức thư , ông căn bản từng xem qua.

 

Diêu Tĩnh Nghi c.h.ế.t, đối với ông lúc bấy giờ mà , kinh ngạc còn hơn cả vui mừng.

 

Danh tiếng của nhà họ Diêu xây dựng sự lừa dối, nếu bên ngoài , nhà họ Diêu sẽ c.h.ế.t chỗ chôn.

 

Giờ khắc , ông từng phong từng phong thư lấy .

 

"Phụ nhận thư an khang..." Trên giấy thư vài vết ố loang lổ, là nước mắt. Là Diêu Tĩnh Nghi đèn nức nở như máu, cũng là nước mắt lão thái thái vì nhớ thương con gái mà tuôn rơi.

 

Diêu lão gia thấy những gì trong thư, con gái lưu lạc đó đây đến vùng núi xa xôi hẻo lánh, vốn cho rằng đời thể phụng dưỡng cha , tròn chữ hiếu nữa. Nào ngờ, ân nhân cứu giúp. Ân nhân đưa Ngọc Châu học đường, ban cho con gái và Ngọc Châu một cuộc đời mới.

 

Diêu lão gia như kiệt sức ghế, run rẩy lật bức thư thứ hai.

 

Đấng phụ mẫu đích mở . Ngọc Châu chút thiên tư, phu tử coi trọng, con gái sắp khởi hành kinh.

 

Lại xem bức thứ ba.

 

Đấng phụ mẫu nhận thư của Tĩnh Nghi ? Mong thư hồi âm. Ngọc Châu giờ đang ở Đông Đại Nhai kinh thành, Ngọc Châu đang phu tử khảo hạch, cũng chẳng thể thông qua .

 

Trong thư từng vô nhắc đến Ngọc Châu học hành, cũng như mong thư hồi âm. Trong phủ, trừ lão thái thái từng chữ từng câu, ai từng liếc thêm nào.

 

Diêu lão gia mắt mơ hồ từng trận, ông đột nhiên nhớ , Tĩnh Nghi từ nhỏ tính cách cẩn trọng. Chiêu Dương công chúa cứu nàng khỏi nước sôi lửa bỏng, nàng nhất định sẽ tiết lộ phận công chúa, để tránh gây phiền phức cho đối phương.

 

Ông chỉ cảm thấy tim đau thắt vô cùng, ôm trán chống lên bàn. Vẫn kịp chờ Diêu Tĩnh Nghi về nhà, thì nhà họ Tần đến cửa.

 

Hai vị thông gia vốn hòa nhã, giờ khắc mặt mày trầm xuống cưỡng chế đưa Diêu Tĩnh Uyển về phủ.

 

"Thông gia, nữ nhi của nhà họ Tần dám nhận!"

 

"Vốn cho rằng là kẻ thành thật an phận, ai ngờ phẩm tính tệ hại đến nhường ! Bị Thánh nhân quở trách cũng đành, nàng ... nàng dám tay với chị ruột!"

 

"Năm xưa Tĩnh Nghi bắt lên núi, tiền chuộc đưa lên núi là do đích nàng xử lý."

 

"Số tiền chuộc , ôi... mà chỉ một lớp vàng bên , bên là đá."

 

"Kẻ lòng độc ác , thứ vong ân bội nghĩa, ngay cả ruột thịt m.á.u mủ cũng dám mưu hại, nhà họ Tần dám nhận !"

 

"Nhà họ Tần hưu thê!"

 

"Cùng với Tần Văn Khê nên nết trả cho các ngươi. Ai da, thật là đáng tiếc cho Tĩnh Nghi của . Vốn dĩ Tĩnh Nghi mới là con dâu ưng ý..." Hai lão nhà họ Tần trơ trẽn lau nước mắt. Diêu Tĩnh Uyển và Tần Văn Khê Thánh nhân quở trách như , nhà họ Tần thật là mất mặt lớn. Sau con cháu đời , con em trong tộc đều sẽ liên lụy.

 

Tần Văn Khê c.ắ.n chặt răng, trong mắt tràn đầy tủi nhục.

 

Diêu Tĩnh Uyển thở hổn hển từng ngụm lớn, chỉ nhà họ Tần mà run rẩy.

 

"Cha, cha, con ..."

 

 

Loading...