Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 76:--- Nạn Nhân Là Hoàng Thượng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:59:04
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thần hoa nở, ái khanh hãy về ăn Tết .” “Ái khanh vất vả .” Hoàng đế bước khỏi Tế tự điện, liền nén nụ mặt.
Lễ Bộ Thượng thư kinh ngạc đến nỗi khép miệng , bước những bước nhỏ vội vã trong điện.
Một đóa thần hoa kiều diễm rực rỡ, sớm nở rộ. Dáng vẻ nở rộ, còn kiều diễm hơn năm.
Lễ Bộ Thượng thư trợn tròn mắt, run rẩy, cùng Thái Thường Tự khanh phịch một tiếng quỳ xuống.
“Phúc khí của Bắc Chiêu, phúc khí của Bắc Chiêu a. Bách tính lê dân sẽ cảm kích thần linh. Tạ ơn thần linh ban phước lành…” Mấy họ ngũ thể đầu địa, bái lạy vô cùng thành kính.
“Bệ hạ, khiến hoa nở ?” “Là khiến thần linh hồi đáp?” Lễ Bộ Thị lang ánh mắt rực lửa.
Hoàng đế phất phất tay: “Sau sẽ bàn kỹ, Chu lão mau về ăn Tết . Giờ vẫn còn kịp dự hội đèn…” Nói xong, đích bế Lục Triều Triều, khóe môi mang theo nụ mà rời .
Suốt đường về Ngự Thư phòng, nụ của hoàng đế hề tắt.
“Mang ít đồ ăn vặt no bụng đến đây, phù hợp cho trẻ con ăn.” Hoàng đế đặt Lục Triều Triều lên long ỷ.
Bên cạnh long sàng, há thể dung túng khác ngáy ngủ? Không thể. Lục Triều Triều thể!
Hoàng đế cho tả hữu lui xuống, đích lấy một cuốn cổ thư. Trên cổ thư vẽ những đồ văn huyền ảo, trông khá cổ xưa.
“Đây chính là Thần Thư, Nam quốc đưa đến để tế tự thần linh.”
“Nam quốc cung phụng thần bộc, là nơi hiểu rõ thần linh nhất, đây là bảo bối truyền thừa nhiều năm, các nước đều dựa theo quy tắc đó mà tế tự.”
“Những sở thích, cấm kỵ của thần minh đều trong cuốn sách .” Hoàng đế trịnh trọng đặt mặt nàng.
Lục Triều Triều mắt to trừng mắt bé, ngơ ngác chỉ chính ??
Nàng long ỷ, đầu còn chạm tới bàn. Vịn bàn lên, mới miễn cưỡng ngang tầm.
Hoàng đế hết cách, đành bế nàng lên bàn. Dùng sớ tấu của cha nàng, Trung Dũng Hầu, để lót mông.
“Dù thì cha ngươi lời vô nghĩa.” Lục Triều Triều vẻ mặt mờ mịt hoàng đế.
“Chát!” Nàng vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ pộp pộp vang lên. “Vô học!” Nàng lớn tiếng hô lên.
Vẻ mặt nghiêm nghị, lời lẽ chính đáng! Hoàng đế ngây .
“Phụt…” Thái tử nhịn , vô học mà ngươi tự hào cái gì chứ??! Cứ hỏi thôi, ngươi tự hào cái gì chứ?!
Thái tử bất đắc dĩ, đành nhận lấy sách, giải thích cho nàng.
“Tông Bạch Thiên Thần chủ quản tư pháp, nghiêm túc, trọng quy tắc. Lễ tế của ngài khó nhất, nhưng khí vận ngài ban xuống cũng đáng kể nhất.”
“Lễ tế của ngài tỉ mỉ một chút sai sót, thể xảy một ly một chút sai lầm.”
“Trong Thần Thư, mỗi năm tế tự đều g.i.ế.c heo mổ dê, hương hỏa dứt. Mới thể thể hiện rõ ràng sự tôn kính đối với thần linh.”
Lục Triều Triều tức giận đến nỗi hai tay đập bàn, chỉ là… bàn tay nhỏ mềm mại, đập đến nỗi bàn tay nhỏ đau điếng, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn nhó .
“Phúc !” “Phúc !” Toàn là lời đồn! Hắn đây còn trộm bánh đậu xanh của nữa!
Còn trộm linh dưa trồng, lén lút đào một lỗ linh dưa, dùng thìa múc hết ruột quả, còn tè trong!! Đến khi nàng hái quả, c.h.ế.t tiệt…
Lục Triều Triều mặt đều xanh lè. Trọng quy tắc? Phì! Kẻ ương ngạnh nhất chính là !
“Còn Xuân Thần chủ quản luân chuyển bốn mùa, nàng yêu thích thanh phong vũ lộ, lễ vật tế nàng mỗi năm, chuẩn một năm.”
“Phải dựa theo hai mươi bốn tiết khí như Lập Xuân, Vũ Thủy, Kinh Trập, Xuân Phân, Thanh Minh, Cốc Vũ, Lập Hạ, Tiểu Mãn, Mang Chủng mà hái sương.”
“Nàng là trong các thần, tiên tử siêu phàm thoát tục, vương bụi trần nhất.”
“Hễ trình tự tiết khí sai, năm đó thu hoạch sẽ cực kém.” Lục Triều Triều vẻ mặt ghét bỏ. Siêu phàm thoát tục?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-76-nan-nhan-la-hoang-thuong.html.]
Mèo Dịch Truyện
“Phao tin, đều là phao tin!” Rõ ràng nàng thích nhất, thích nhất là sách phong nguyệt! Hừ!
“Không , rùa vàng niệm kinh.” Lục Triều Triều bịt hai tai, là giả dối.
Hoàng đế bất đắc dĩ, bảo thái tử ôm Thần Thư xuống. Lục Triều Triều hứng thú.
“Bôi bôi…” Nàng xòe tay về phía hoàng đế. “Bôi bôi!” Thấy hoàng đế giả vờ ngây ngốc.
“Bôi bôi, móng móng.” Nàng sờ móng tay nhỏ hồng hào.
“Đứa bé đầy một tuổi, thể sơn móng tay. Con mà c.ắ.n móng tay, sẽ độc.”
Thấy Lục Triều Triều sắp , hoàng đế vội vàng : “Con thể sơn cho khác.” Lục Triều Triều nước mắt dừng . Ngạc nhiên .
Thái tử chỉ cảm thấy sởn gai ốc, cứ như loài dã thú đáng sợ nào đó chằm chằm. Chàng lùi một bước thật khẽ.
Quả nhiên… Hoàng đế im lặng giơ tay lên: “Tuy con thể sơn, nhưng thể sơn mà.”
“Triều Triều, con sơn cho thì thể sơn cho Trẫm nữa.” Đồ m. Thái tử hai chân mềm nhũn.
“Phụ hoàng… tính mạng nhi thần, cũng là tính mạng mà.” Thái tử quỳ đất, phụ hoàng, nhi tử là con ruột, mất mặt thì cũng phần đó. Phụ hoàng!!
Lục Triều Triều ôm lọ son móng, miệng toe toét đến tận gáy. “Xinh xắn, xinh xắn, đỏ đỏ…” Thật bao, nàng chọn lọ màu rực rỡ nhất đó.
Thái tử cứng rắn : “Triều Triều, là chúng đổi khác ? Sơn cho Vương công công…” Vương công công bắp chân run lên.
“Thái tử điện hạ, lão thần từng đắc tội a! Người hãy tha cho nô tài .” Thứ son móng đỏ tươi , mà da đầu tê dại.
“Hoàng đế thúc thúc…” Lục Triều Triều bĩu môi. “Người, và Thái tử ca ca, cùng !”
Thái tử cố nén ý , nghĩ nghĩ một vạn chuyện bi thương. Tuy tránh khỏi, nhưng chỉ cần phụ hoàng sơn móng tay, thì sẽ ai dám !
Triều Triều dám đắc tội phụ hoàng. Triều Triều là bảo bối của phụ hoàng. Hắn thì . Phụ hoàng đ.á.n.h , là đ.á.n.h thật.
“Thúc thúc…” “Thúc thúc…” “Lần , sẽ khiến hoa nở nữa …” Tiểu gia hỏa mềm mại một câu, hoàng đế trực tiếp đưa tay .
Vì lê dân bách tính, vì cơ nghiệp tổ tông, vì thương sinh… Mắt hoàng đế tức đến đỏ bừng.
Lục Triều Triều mở nắp lọ, lấy chiếc cọ nhỏ, “chấm quân chấm tướng” chọn hoàng đế sơn . Hoàng đế nhắm mắt suốt quá trình.
Chàng xòe ngón tay , để mặc Lục Triều Triều sơn lên lớp son móng mát lạnh. Đầu ngón tay lạnh lẽo, lòng cũng lạnh lẽo.
Hoàng đế chỉ cảm thấy hôm nay đặc biệt dài, chỉ thấy hôm nay nên ăn vịt bát bửu. Ai, lão tổ tông ơi, dỗ nàng vui, thật khó. là một ma vương.
Tiểu gia hỏa vẫy vẫy tay: “Thật mắt…” “Thái tử ca ca, đến lượt .” Thái tử run rẩy, im lặng tiến lên.
Trong ký ức của , Tuyên Bình Đế chính là nghiêm túc cổ hủ, đùa. Ngay cả mẫu hậu, cũng dám càn rỡ mặt phụ hoàng.
Phi tần hậu cung, cùng với mười mấy tỷ của , một ai từng phụ hoàng ôm.
Chậc chậc, giờ khắc phụ hoàng khoác long bào, vẻ mặt cưng chiều thổi móng tay… Nếu ngoài , e rằng sẽ khiến kinh ngạc đến rớt mắt.
Trước khi Lục Viễn Trạch hòa ly, phụ hoàng sẽ để lộ nàng ngoài. Thái tử cam tâm tình nguyện xòe tay , mặc cho Triều Triều sơn móng tay.
“Dép dép…” Lục Triều Triều một câu. Hai im lặng cởi giày vớ, đồng loạt lộ ngón chân, xếp hàng, chờ nàng sơn son móng đỏ thẫm.
Vương công công hai mắt trời, ngoài thấy cảnh , ảnh hưởng sẽ lớn đến nhường nào chứ?
Lục Viễn Trạch, phú quý ngút trời , ngươi chẳng thèm nhận chút nào, còn ngược hắt ngoài!
Hoàng đế u oán thở dài một . Đến giờ vẫn nghĩ .
Lục Triều Triều đ.á.n.h với chó. Tại và thái tử, thành nạn nhân ?