Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 77:--- Chọc Tức Cha Rẻ Đến Phát Khóc ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:59:05
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùng Một Tết Nguyên Đán. Hoàng đế và Thái tử đều bộ móng tay nhuộm son đỏ.
Trên trời đổ tuyết lớn, giờ khắc , cửa cung sắp đóng.
Mèo Dịch Truyện
Lục Chính Việt do dự một thoáng điện, liền thấy Thái tử ôm một hài nhi bước khỏi cửa. Tiểu gia hỏa bám chặt lấy Thái tử như bạch tuộc, tay ôm một bình sữa nhỏ còn nóng hổi. Hàng mi cong dài rậm rạp che khuất mí mắt, Lục Triều Triều sắp ngủ say, nhưng miệng vẫn ngừng 'tụn tụn tụn'. Nàng vẫn cai sữa đêm.
“Thái tử Điện hạ, hãy giao Triều Triều cho .” Lục Chính Việt hạ giọng.
Thái tử lắc đầu, cẩn thận : “Triều Triều vẫn ngủ say, cẩn thận kinh động nàng. Cô sẽ đưa các ngươi khỏi cung.”
“Hãy kiệu loan của cô , lát nữa sẽ kịp đóng cửa cung.”
Triều Triều khoác một chiếc áo choàng lớn màu trắng lên lưng, tiểu gia hỏa ấm áp, ngủ vô cùng say sưa. Lục Chính Việt trong lòng hoài nghi. Thái độ của Thái tử đối với Triều Triều, thật sự là quá khách khí. Trung Dũng Hầu phủ, thể vinh dự lớn đến ?
“Triều Triều tối nay ăn ít thứ, cho nên đừng cho nàng ăn thêm gì nữa. Về phủ uống chút nước nóng là .”
Thái tử dặn dò xong, Lục Chính Việt đợi đón hài tử. Thái tử vẫn cứ chằm chằm .
“Điện hạ còn lời ?” Lục Chính Việt khỏi mở miệng hỏi.
Thái tử tựa hồ chút hổ, một lúc lâu mới : “Các ngươi ngại đổi một cha khác ?”
Thái tử thật lòng. Đây là kết quả bàn bạc của cô và Phụ hoàng. Muốn danh chính ngôn thuận ghi tên Triều Triều gia phả, đá Lục Viễn Trạch , cưới Hứa thị, chẳng chuyện sẽ đấy ?
Bịch…
Lục Nguyên Tiêu ngã nhào xuống tuyết.
Lục Chính Việt như sét đ.á.n.h ngang tai, một lúc lâu thể phản ứng. Đầu đầy tuyết trắng, kinh hoàng Thái tử.
Thái tử xua xua tay: “Thôi thôi, là cô hồ đồ . Lời , cứ xem như cô từng qua.” Y nghiêm nghị : “ Lục Viễn Trạch, xứng phụ của Triều Triều.”
Lục Chính Việt gật đầu: “Mẫu cũng nghĩ như .”
Thái tử khỏi lộ một nụ nhẹ. Hứa thị thể thoát khỏi đầu óc mê vì tình, thật quá .
Thái tử nỡ trả Lục Triều Triều cho Lục Chính Việt, mắt vẫn dõi theo họ lên xe ngựa, dần dần chìm bóng đêm, biến mất khỏi tầm mắt.
Khi về đến Hầu phủ.
Vừa vặn gặp Lục Vãn Ý đang lóc khỏi cửa. Nàng một bước ba ngoảnh , rời khỏi Hầu phủ.
“Cố công tử nên dạy dỗ Vãn Ý quy củ cho cẩn thận, nay nàng là Trạng nguyên nương tử, cái mất , chính là thể diện của Cố gia.” Hứa thị thần sắc nhàn nhạt, cùng Cố Lăng .
Cố Lăng chẳng đồ lành gì, Hứa thị sớm muộn gì cũng sẽ xử lý . mượn tay , chỉnh đốn Lục Vãn Ý, là vẹn cả đôi đường.
Đợi xe ngựa của Cố gia rời , Lục Chính Việt mới ôm về.
“Mọi việc còn thuận lợi ?” Hứa thị Triều Triều mời cung, cũng nàng cứu Thái hậu, Hoàng đế lẽ chút yêu thích nàng. Hứa thị, , sự thiên vị nặng đến mức nào.
“Cũng coi như thuận lợi .” Chỉ là, đ.á.n.h một trận với ch.ó của Hiền phi nương nương.
Vài nhỏ giọng trò chuyện một lát, liền ôm Lục Triều Triều tắm rửa đơn giản, đặt nàng về tẩm thất.
Lục Chính Việt vật xuống giường, nhớ đến Tô Chỉ Thanh. Đã trở thành tiểu danh chính ngôn thuận của Lục gia. Nhớ đến Ôn Ninh. Mắt khẽ sáng lên, sự dịu dàng toát trong mắt, ngay cả bản cũng hề nhận .
Màn đêm buông xuống, Lục Chính Việt dường như chìm mộng cảnh. Loáng thoáng thấy tiếng cầu xin và lóc: “Cầu xin ngài, cầu xin ngài, cầu ngài cứu Hứa gia, cứu Chính Việt.”
“Hứa gia hề mưu phản, mấy con cháu Lục gia cũng là đầy chính khí, họ thể mưu phản.”
“Họ oan uổng, cầu xin ngài điều tra rõ chuyện .”
Giữa trời tuyết lớn, chỉ thấy Ôn Ninh ăn mặc phong phanh t.h.ả.m hại quỳ tuyết, chặn một chiếc xe ngựa ngang qua. Ôn Ninh giờ phút , giữa hàng mày chất chứa vẻ mệt mỏi thể xua tan, lượt chặn hết chiếc xe ngựa đến chiếc xe ngựa khác.
“Oan uổng? Con gái đích của Hứa thị tự tố cáo, thể là oan uổng chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-77-choc-tuc-cha-re-den-phat-khoc.html.]
“Lục Cảnh Dao cô nương đại nghĩa diệt , đây chính là đại nghĩa đó.”
“Hứa Thái phó cả nhà mưu phản, liên lụy đến Trung Dũng Hầu phủ . May mà Thái tử nhân nghĩa, chỉ c.h.é.m c.h.ế.t dòng dõi đích của Lục gia.” Mọi chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
Có lén lút tìm đến Ôn Ninh.
“Chỉ cần ngươi chui qua háng công tử, công tử sẽ ngươi dâng tấu chương lên, thế nào?” Có tiểu tư .
Tóc mai Ôn Ninh tán loạn, c.ắ.n chặt môi, là vì lạnh vì hận.
“Lời ngài thật ?” “Hứa gia oan, cầu ngài cứu Hứa gia. Ta chui, chui...”
Ôn Ninh quỳ tuyết, trong tiếng đùa của , chui qua háng đầy nhục nhã . Từng dòng nước ấm màu vàng nhạt từ đỉnh đầu chảy xuống. Phảng phất mùi hôi thối, khiến càng đùa phóng túng hơn.
“Thế mà còn dâng tấu chương ? Các , kéo nàng !”
“Cảnh Dao cô nương , Ôn gia đó, ngày mai sẽ đày đến Lĩnh Nam.” Mọi sảng khoái lớn, kéo lê Ôn Ninh đang kinh hoàng kêu gào con hẻm nhỏ.
“Không ! Không!”
“Đừng!”
“Đừng, các ngươi sẽ c.h.ế.t tử tế, các ngươi sẽ c.h.ế.t tử tế!” Tiếng thét chói tai, the thé của Ôn Ninh vang lên trong hẻm, bên trong vọng vô tiếng ác độc.
Lục Chính Việt như một bóng hình, điên cuồng vung nắm đ.ấ.m về phía . Thả Ôn Ninh , thả Ôn Ninh ! Bên tai tiếng Ôn Ninh lóc tuyệt vọng đến tan nát, mắt trừng trừng bọn chúng xé nát y phục của Ôn Ninh.
“A!!” Lục Chính Việt mồ hôi đầm đìa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Tim đập như sấm, cả chìm trong bi thương, phẫn nộ và tuyệt vọng, run rẩy thể kiểm soát.
Ôn Ninh! Ôn Ninh!! Ôn Ninh của !
Không mộng, tất cả những điều đều mộng, mà là quỹ đạo vận mệnh vốn khi chọn Tô Chỉ Thanh. Đây là vận mệnh ban đầu của , khi Triều Triều.
Nước mắt Lục Chính Việt rơi xuống, Ôn Ninh của , rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ cực? Hắn mang giày vớ, dẫm tuyết, tóc tai rối bù, chỉ mặc độc chiếc trung y liền chạy sang nhà bên cạnh. Lục gia và Ôn gia vốn là hàng xóm, hồi nhỏ Ôn Ninh từng chạy theo , còn lén lút chừa một cánh cửa nhỏ. Chỉ là , Ôn gia nhậm chức nơi khác, cánh cửa nhỏ liền khóa .
Giờ phút , vội vàng tìm chìa khóa, mở cánh cửa nhỏ, chạy về phía Ôn Ninh. Lần , nắm chặt lấy tay Ôn Ninh, tuyệt đối buông . Thiên đạo gì, vận mệnh gì, đều sẽ khiến buông tay Ôn Ninh. Hắn dùng cả một đời, để đền đáp tình cảm của Ôn Ninh.
Lục Triều Triều chẳng gì về chuyện , nàng chỉ là một hài nhi b.ú sữa, ăn ngủ, ngủ ăn.
Mùng Hai Tết, Lục Triều Triều theo Hứa thị về nhà đẻ.
Mùng Ba Tết, Trung Dũng Hầu liền sớm khoác lên quan phục, chuẩn lên triều.
Bắc Chiêu Tết Nguyên Đán chỉ nghỉ năm ngày, giao thừa ba ngày, giao thừa hai ngày, Tết Nguyên Tiêu còn ba ngày. Tuyên Bình Đế cần chính, coi như là một Hoàng đế .
Lục Viễn Trạch giẫm tuyết, mặc quan phục liền cung. Dọc đường gặp đồng liêu, còn dừng chúc một tiếng: “Năm mới vui vẻ, cung hỉ cung hỉ.” “Năm mới cát tường, cung hỉ.” để lấy may.
Lục Viễn Trạch trong lòng suy tính, , lẽ đến lượt thăng quan chứ? Giữa mày mang theo ý nhàn nhạt. Cùng bách quan ngoài Kim Loan Điện, đợi Vương công công tuyên điện.
“Lục đại nhân, sắp thăng quan . Vương mỗ liền sớm chúc mừng Lục đại nhân...” Thậm chí đại nhân còn sớm chúc mừng.
Lục Viễn Trạch: “Vẫn còn đợi Thánh thượng đề bạt .” Miệng tuy khiêm tốn, nhưng trong lòng hoan hỉ.
Mọi chiếu theo quan chức, lượt trật tự bước Kim Loan Điện. Lục Viễn Trạch đặt chân trái Kim Loan Điện, liền thấy một giọng uy nghiêm từ đài cao vọng xuống: “Trung Dũng Hầu, ngoài điện.”
???!!! Lục Viễn Trạch mặt đầy vẻ hoang mang. Hắn, nhận hối lộ, phát hiện ? Hắn nuôi ngoại thất, phanh phui ? Trung Dũng Hầu lướt qua một trăm những lầm phạm trong đầu! Trong lòng thấp thỏm yên.
Hoàng đế bộ móng tay son đỏ tươi tay thể cạo sạch, cơn giận bùng lên trong lòng.
“Bắc Chiêu lấy tôn, ngươi đặt chân điện, ? Còn trẫm tôn kính ngươi ?”
Mùng Ba Tết. Trung Dũng Hầu vì đặt chân điện, Hoàng đế trách mắng. Đường thăng quan của , tan tành .