Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 836:--- Đoạn Tuyệt Con Đường Thông Thiên ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 11:19:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiệu hoa xóc nảy, Nguyên Quân chút khỏe. Không bao lâu, chờ đến khi kiệu hoa dừng , ánh dương chói chang ban nãy, giờ những cây đại thụ che khuất kín trời. Dường như đang ở giữa núi.
Tất cả dân làng đều tề tựu nơi đây, vẻ mặt nịnh bợ thận trọng. Nàng từ xa Lan Chi, Lan Chi tránh né ánh mắt nàng. Nguyên Quân Lục Triều Triều, Chiêu Dương tỷ tỷ vẫn rạng rỡ như cũ, phảng phất ngay cả nơi u ám cũng trở nên sáng bừng. Vẻ thản nhiên của nàng khiến nỗi hoảng sợ trong lòng Nguyên Quân giảm đôi phần.
Trước mặt là một pho tượng đá điêu khắc phần thô kệch, bên tượng đá là một căn nhà nhỏ, tạm coi là miếu thờ. Phía còn tro tàn cháy, dường như quanh năm cúng bái. Trên cổ tượng đá treo một đoạn lụa đỏ.
“Sơn Thần cưới vợ, cùng trời đất chúc mừng…”
“Chúc mừng Sơn Thần tìm lương duyên…” Những gõ chiêng đ.á.n.h trống mặc hỉ phục đỏ rực, giờ đây vây quanh Lục Triều Triều và Nguyên Quân.
Gió nhẹ thổi tới, dải lụa đỏ cổ Sơn Thần bay phấp phới, khiến càng thêm hưng phấn. Tất cả dân làng quỳ tượng đá: “Nữ tử dung mạo khuynh thành, cùng Sơn Thần thật xứng đôi lứa. Nguyện Sơn Thần phù hộ thôn vạn sự hanh thông, việc như ý.”
Lan Chi cũng quỳ tượng đá: “Nguyện Sơn Thần cùng tân nương bách niên giai lão.”
Nguyên Quân sớm sợ đến tái mét mặt mày, nhưng nàng vẫn run rẩy chắn Lục Triều Triều. “Chiêu Dương tỷ tỷ, nàng… đừng đừng… nàng đừng sợ.” Nàng , răng va lập cập. “Phụ nhất định sẽ đến cứu , nhất định sẽ tha cho bọn chúng.” Nguyên Quân sắp đến nơi.
Pho tượng đá thật đáng sợ, rõ ràng là một vật c.h.ế.t, nhưng nàng luôn cảm thấy tượng đá đang dùng ánh mắt dâm tục săm soi nàng. Nàng kìm mà kéo vạt áo , căng thẳng nắm chặt nắm đấm.
“Khụ.” Lục Triều Triều khẽ liếc một cái chút dấu vết, như vô tình ho khan một tiếng. Ánh mắt dâm tục săm soi tức thì tiêu tán.
“Ngoan ngoãn một chút, nếu chọc giận Sơn Thần, các ngươi sẽ nhận hậu quả khó lường!”
“Hoàng đế cũng quản tới nơi đây , đừng mong chờ phụ ngươi nữa. Phải hầu hạ Sơn Thần vui vẻ, mới mong giữ tính mạng!” Trưởng thôn nghiêm giọng , hề lo lắng hai sẽ chạy trốn. “Có thể thị phụng thần minh, là phúc khí của các ngươi.”
“Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, Sơn Thần vô sở bất tại, trốn là thoát , Sơn Thần tính tình chút nào.” Trưởng thôn lạnh Nguyên Quân. “Chờ khi thị phụng Sơn Thần, ngươi mới Sơn Thần đến mức nào. Phụ ngươi e rằng cũng sẽ hài lòng khi một Sơn Thần con rể nhỉ? Đây chính là chuyện vẻ vang tổ tông.”
Nguyên Quân lập tức lạnh: “Nếu là vẻ vang tổ tông, ngươi gả con gái, thê tử, lão nương nhà ngươi đến thị phụng Sơn Thần, để cả nhà vinh hiển?”
Sắc mặt trưởng thôn đột nhiên trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-836-doan-tuyet-con-duong-thong-thien.html.]
“Ồ, ngươi ghét bỏ Sơn Thần ? Miệng thì hô Sơn Thần, e rằng trong lòng đang mắng là lão tà vật từ tới đúng ?” Nguyên Quân che miệng khẽ.
Quả nhiên, sắc mặt trưởng thôn tức thì đại biến, "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất. “Sơn Thần tha tội, lão hủ tuyệt đối dám nghĩ như .” “Thật sự là thê nữ trong nhà lão hủ dung mạo xí, nào xứng đôi với Sơn Thần. Hai vị là nữ tử nhà quan, khí độ thấy phi phàm, duy chỉ những nhân vật như mới xứng đáng với ngài.” Nói xong, run rẩy quỳ đất dám ngẩng đầu.
Mãi lâu , mới dẫn một đám dân làng thận trọng lui .
Chờ rời , Nguyên Quân nào còn sự hung hãn ban nãy. Nơi đây u ám đáng sợ, ngay cả ánh mặt trời cũng chiếu tới , phảng phất bên tai còn một ánh mắt ghê rợn đang dõi theo nàng. Nguyên Quân run rẩy chắn Lục Triều Triều, trơ mắt thấy tượng đá xuất hiện một bóng đen mờ ảo. Rồi từng chút một đến gần, từng chút một hóa thành hình . Tạm gọi là hình .
Nguyên Quân thấy bộ dạng , tiếng hét t.h.ả.m thiết khiến chim chóc trong rừng nhỏ giật , vỗ cánh hoảng sợ bay . “A!! Cái gì , cái gì phụ cứu mạng!!” Chỉ thấy đoàn hắc ảnh phảng phất hóa thành vật thật, dường như vươn tay chạm gò má trơn nhẵn của nàng.
“Phàm gian yêu vật như …” Người giọng khàn khàn, ngữ khí tràn ngập tham lam và thèm thuồng. Con ngươi Lục Triều Triều, gần như thể rời mắt. “Sánh ngang quốc sắc, , sánh ngang tiên nữ chân chính của Thần giới.” Người tỏa màu đen, đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt tham lam săm soi hai mặc giá y mặt.
“Ngươi thần.” Lục Triều Triều cau mày nó, ánh mắt tựa như thấy thứ gì dơ bẩn. Dù nàng hề cau mày, cũng lộ vẻ ghét bỏ nào. đối phương cảm nhận sự khinh miệt đó.
“Ta thần? Ta che chở dân làng nơi đây, thể hô phong hoán vũ, thần minh?” “Tại nơi , chính là trời.” “Hai ngươi gả cho vợ, hãy tiến lên hầu hạ .” Nam nhân tại chỗ, ngữ khí cao ngạo, dáng vẻ kiêu ngạo tột cùng.
Lục Triều Triều . Nàng một tiếng, phảng phất góc tối tăm cũng trở nên rực rỡ ánh sáng. ý của nàng tới đáy mắt.
“Càn rỡ!” Giọng nàng lạnh. “Tu hành dễ, tu chân , cớ chuyện trái với thiên lý như ?” “Thật sự, là quá dung túng các ngươi !” Nàng như bi mẫn, như phẫn nộ, ánh mắt đối phương tựa hồ ẩn chứa vô vàn tiếng thở dài. “Tiểu sơn yêu bé nhỏ cũng dám mạo danh thần minh, việc bẩn thỉu … Có lẽ, cánh cửa tu hành , vốn dĩ nên mở.” Nàng khẽ thì thầm, dường như đang nghiêm túc cân nhắc việc tinh quái phép tu hành .
Sơn yêu đối diện sững sờ, ngay đó phá lên đầy khinh thường. Nó quả thực sơn thần gì, Thần giới sắc phong, cũng trách nhiệm che chở phàm nhân. Nó vốn dĩ chỉ là một luồng chướng khí trong núi, chỉ vì sống lâu mà linh trí, vặn tu luyện chân . Liền mạo danh sơn thần ở nơi đây lừa đảo. Lừa hương hỏa, lừa âm nguyên của nữ tử để tu hành. Dù thì Thần giới từ bỏ nhân gian, nhân gian sớm hỗn loạn một đoàn, nó ẩn tại đây xưng vương, ngược cũng ai phát hiện.
“Tinh quái tu hành , ngươi thể quyết định! Đừng ngươi, ngay cả Hàn Xuyên lão nhi giáng thế, cũng dám thể đóng cánh cửa tu hành của tinh quái.” “Tinh quái từ khi khai thiên tích địa đến nay, thể dựa việc hấp thụ linh khí trời đất để hóa hình. Chuyện ai thể quyết định!!” “Nếu ngươi thật sự bản lĩnh, thì hãy thử đóng con đường tu hành của tinh quái xem nào! Ha ha ha ha…” Càng càng buồn , ngay cả thiên đạo cũng quyền can thiệp vạn vật thế gian, thật sự nực .
“Cởi bỏ y phục, đây bên …” Hắn gần như mê hoặc Lục Triều Triều. Nữ tử dung mạo khuynh thành, mang theo một luồng khí tức mê khác lạ, quả đúng là nhặt bảo vật .
Mèo Dịch Truyện
Lục Triều Triều chăm chú . Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng tựa hồ chứa vạn ngàn tinh hỏa, phảng phất một xoáy nước sâu thẳm khiến thể thoát . Trong lòng sơn yêu đột nhiên dâng lên vài phần bất an, nhưng thấy… Đối phương khẽ khép mày, giống như Bồ Tát chúng sinh trong miếu. lời thốt từ miệng, … khiến kinh hãi.
“Đã như , con đường thông thiên của tinh quái, từ nay đoạn tuyệt.”