Theo tiếng nàng dứt lời, trung một tiếng sét đánh, tiếng sấm nổ vang đỉnh đầu. Khoảnh khắc , sơn yêu cảm nhận thần ý mênh m.ô.n.g ngập trời, nhưng thoáng chốc tan biến. Huyết dịch của nó dường như ngưng đọng, linh lực tức thì ngưng trệ, tựa như trong cõi u minh xảy chuyện đổi trời đất. Lại như, chẳng hề chuyện gì cả. Phịch một tiếng… Hai đầu gối nó mềm nhũn, quỳ thẳng xuống chân Lục Triều Triều. Tia thần ý tiết lộ nó hiểu là gì, nhưng nỗi sợ hãi khắc sâu xương tủy khiến nó thể dậy. Khoảnh khắc , nó giống như thú cưng nuôi nhốt gặp chủ nhân lâu về nhà. Chủ nhân cường đại vô cùng, bắt nó đang điều ác. Đại họa sắp giáng xuống đầu. Tia khí tức , là sự thần phục khắc cốt ghi tâm, là nỗi sợ hãi ăn sâu huyết mạch. Nó run rẩy nên lời, quỳ rạp đất gần như giữ nổi nguyên hình.
Đường thông thiên của tinh quái đoạn tuyệt là ý mà nó đang nghĩ ? sự thật thật quá đỗi kinh hãi, nó dám nghĩ, cũng dám thẳng Lục Triều Triều. Khí tức của nàng chỉ lộ một tia khiến kinh hãi đến . Rốt cuộc nàng là ai? Đã sức mạnh như thế, cớ trong Tam giới từng đến danh hiệu của nàng? Chưa từng thần giới vị nữ tiên tôn nào a , nó vô cớ phủ nhận, nàng tuyệt đối là tiên tôn.
Nguyên Quân vốn thô kệch, là phàm nhân, từng tu hành. Tuy cảm thấy chút dị thường, nhưng thể rõ khác biệt ở . Nàng chỉ cẩn thận ngẩng đầu trời: “Dọa c.h.ế.t , ban ngày sấm sét, cứ như nổ tung ngay đỉnh đầu .” “Chiêu Dương tỷ tỷ, nó ?” Nguyên Quân cảnh giác trong góc dám đến gần. Nàng chỉ tiếng sấm, vẻ mặt kiêu ngạo của sơn yêu biến thành kinh hãi, ngay cả bắp chân cũng run lẩy bẩy. Giờ phút , nó rạp đất, run rẩy ngừng, nào còn chút kiêu căng nào như .
Lục Triều Triều rõ ràng khí tức quanh bình hòa, một tia linh lực d.a.o động, nhưng sơn yêu kinh hãi đến thất thần. Nàng tiến lên một bước, sơn yêu liền sợ hãi lùi , kiêng kỵ nàng. “Thân tu vi, giữ cũng bằng .” Giọng nàng chút gợn sóng, nhưng sơn yêu cảm thấy một luồng sức mạnh xa lạ đột ngột xuất hiện giữa trời đất, từng chút một giam cầm tu vi trong cơ thể nó. Không, cứ như một đôi bàn tay vô hình, đang rút bỏ linh căn, linh khí, tu vi. Sơn yêu đau đớn ngã vật đất kêu gào t.h.ả.m thiết, mặt mày sớm đầm đìa mồ hôi lăn lộn: “Cầu ngài tha thứ… cầu ngài tha thứ. A…” “Tu hành dễ… cầu ngài tha thứ, cầu ngài tha thứ, tiểu yêu dám nữa , tiểu yêu sai, tiểu yêu nguyện ý hầu hạ bên cạnh ngài, cam tâm nô bộc của ngài…” Sơn yêu lăn lộn khắp nơi đất, Nguyên Quân sợ đến tái mét mặt mày, nắm chặt vạt áo Lục Triều Triều. “Hắn tia sét dọa cho ngốc ?” Rõ ràng Chiêu Dương cách xa nó, chẳng gì cả, mà nó đột nhiên ngã vật đất cầu xin tha mạng.
Lục Triều Triều khẽ nhíu mày: “Nô bộc?” Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một con hắc long mặc áo bông đỏ thắm. Lờ mờ còn một chú cún bông xù, trong lòng nàng vô cớ dâng lên vài phần thiết. Sơn yêu kinh hãi nàng, bẹp đất như một vũng bùn lầy. Tại thế ? Nàng chỉ một lời , tu vi của liền phế bỏ, kinh mạch đứt đoạn, đời còn cơ hội tu hành nữa. Rốt cuộc nàng là ai? Tại lời của nàng thể dẫn động sức mạnh thiên địa cắt đứt kinh mạch của ? Tại ! Sơn yêu vô lực, nó thể cảm nhận đang nhanh chóng tiêu tán. “Ngươi… ngươi là… nào?” Nó ngừng phun m.á.u , tại Tam giới từng đến nhân vật như ? Ngay cả Hàn Xuyên, cũng . Đây là sức mạnh thuộc về thần minh, thần minh hấp thu linh khí thiên địa mà tu hành, còn nàng… Linh khí thiên địa theo hiệu lệnh của nàng. Sức mạnh của nàng thuộc về hệ thống hiện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-837-phap-chi.html.]
Lục Triều Triều khẽ nghiêng đầu, một sợi tóc đen rủ xuống thái dương, tựa như tinh linh vô ưu vô lo trong rừng: “Ta bất quá chỉ là khách qua đường chốn phàm gian mà thôi.” Giữa ấn đường một vệt lửa đỏ ẩn hiện. Sơn yêu thấy vệt lửa đỏ , đột nhiên trợn to hai mắt. Nó gì đó, nhưng m.á.u ngừng trào , chỉ thể trừng mắt chằm chằm, tan thành tro bụi.
Nguyên Quân như hòa thượng sờ cây gậy trượng hai, hiểu chuyện gì: “Nó … đột nhiên biến mất ?” Đột nhiên sấm sét, đột nhiên ngã vật đất kêu gào cầu xin, đó biến mất! Nguyên Quân đưa hai ngón tay chọc chọc tượng đá, chỉ thấy tượng đá loảng xoảng như bùn cát mà vỡ vụn. Nào còn sơn thần miếu nào nữa. “Chúng cứu !” Nguyên Quân chỉ thấy khó hiểu vô cùng, tất cả đều toát lên vẻ kỳ dị sâu sắc. Nguyên Quân sợ hãi đến cực điểm, dám nán thêm, lập tức kéo tay Lục Triều Triều bỏ chạy thoát . Giờ phút trời tối đen, nhưng điều khiến kinh ngạc là, chốn hoang sơn dã lĩnh hề gặp nửa con ch.ó sói, hổ báo nào.
Lục Triều Triều những đốm lửa lẻ tẻ chân núi, nơi đó chính là thôn làng mà Lan Chi đang ở. “Tâm thuật bất chính, hà dĩ vi nhân bất nhược tố súc sinh!” (Lòng bất chính, cớ chi bằng súc sinh!) Nói xong, nàng thêm nữa.
Mèo Dịch Truyện
Nguyên Quân đột nhiên vểnh tai lên: “Tỷ tỷ, tỷ thấy tiếng gì ?” “Hình như gọi , giống như tiếng của phụ .” Nàng đột ngột dậy, xuống núi. Quả nhiên, bên ngoài thôn làng nhỏ ẩn xuất hiện một hàng hỏa long uốn lượn. Thiết kỵ cầm đuốc tiến làng. “Phụ … là phụ đến cứu , hu hu hu…” Nàng bò dậy liền kéo tay Lục Triều Triều lớn. “Tỷ tỷ, hai cứu , hu hu hu…” Tiểu Nguyên Quân lóc lao về phía đàn ông dẫn đầu.
Lục Triều Triều về phía rừng cây, ai , từ hôm nay trở , tinh quái trong giới sẽ còn cơ hội tu hành nữa. Lời nàng , chính là pháp chỉ.