Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 838:--- Thục Nhân ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 11:19:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Triều Triều hứng thú bên đường, Nguyên Quân òa trong vòng tay cha. Nam nhân chừng bốn mươi tuổi, toát lên vài phần uy nghiêm, nhưng khi đối diện với con gái, khóe mắt ửng đỏ vì xót xa.
“Cha ơi, Nguyên Quân còn tưởng sẽ bao giờ gặp cha nữa...” Nguyên Quân đến khản cả giọng, nàng luôn cha che chở đôi cánh, từng tiếp xúc với gió tuyết bên ngoài, nào ngờ đầu tiên ngoài... bán .
Liễu đại nhân cũng đỏ hoe vành mắt, ông và thê tử thanh mai trúc mã, đôi trẻ vô tư, hai từ thuở thơ ấu đến khi yêu mấy mươi năm.
Thê tử mười sáu tuổi gả cho ông, thành hôn mười năm vẫn con nối dõi. Mẫu trong nhà vì chuyện mà nổi trận lôi đình, thậm chí ép buộc ông nạp . ông và thê tử tình cảm sâu nặng, cam lòng nạp ? Ông bất hiếu với mẫu , dẫn thê tử dọn khỏi phủ , hai trong lòng mới nhẹ nhõm đôi chút.
Hai sống nương tựa , tình cảm cực kỳ sâu sắc, chỉ duy việc con cái là khó khăn. Cầu y hỏi thuốc, bái qua tất cả thần Phật, gối ông vẫn một mụn con nào.
Khi , Trưởng công chúa thành hôn nhiều năm nhưng khó con, đến Lục gia cầu Tiểu Triều Triều ban cho một điều may mắn, liền sinh hạ một cặp song sinh.
Ông thấy buồn , cho là thật, khi về phủ còn cùng thê tử đùa. thê tử tin là thật.
Nàng thật sự chọn lựa vài món lễ vật , dẫn ông đích đến Lục gia cầu con. Đứa bé khi mới hơn một tuổi, sinh thật sự lanh lợi đáng yêu, ông nhịn ôm lấy đôi chút.
Thê tử những năm cầu y hỏi thuốc, khắp đều mang mùi thuốc, nụ mặt cũng nhạt nhiều.
Nhìn thấy Tiểu Triều Triều tươi tắn, liền hỏi liền ba lượt: “Triều Triều, dì còn thể sinh con ?” Nàng căng thẳng Tiểu Triều Triều, khi đó mới hơn một tuổi, còn sõi, đứa trẻ lớn chừng đó chuyện là tùy ý nhất.
Tiểu Triều Triều còn rõ, non nớt ngoan ngoãn tựa vai nàng: “Dì sinh, sinh sinh...” Lời dỗ cho hai vợ chồng mày mặt rạng rỡ, thê tử càng thẳng: “Nếu thể sinh một cô nương lanh lợi như Triều Triều thì mấy...”
Hai ở Lục gia một ngày, mãi đến khi dùng xong bữa tối mới rời . Trở về đầy ba tháng, thê tử liền chẩn hỉ mạch.
Ba tháng đầu thai tượng định, dám lung tung, ba tháng đến, vợ chồng liền lập tức đến Lục gia tạ ơn. Thành hôn mười năm, mới bảo bối a.
Nguyên tưởng hai sẽ cứ thế hạnh phúc sống qua ngày, nào ngờ, thế sự vô thường, tạo hóa trêu . Khi Nguyên Quân sáu tuổi, thê tử vì bệnh mà qua đời.
Khi , ông đang ở độ tuổi tráng niên, vì thành việc công mà Bệ hạ trọng dụng. Người đến phủ hỏi cưới vô , ngay cả mẫu cũng đón biểu chất nữ bên nhà đẻ về phủ ở tạm.
Khi Nguyên Quân mới sáu tuổi, luôn ngây thơ ông, ngừng kể lể nỗi nhớ mẫu .
Hài cốt của thê tử ông còn lạnh, ông thể tục huyền? Ông giận đến nỗi đại náo một trận với mẫu , liền cầu xin nhậm chức ở địa phương khác.
Nhũ nương là do thê tử đích chọn, ông là đại trượng phu mỗi ngày đều ngoài việc. Từ khi thê tử qua đời, Nguyên Quân liền cực kỳ tin tưởng nhũ nương, đối với nàng sự ỷ lớn.
Nhậm chức ngoại thành đầy hai năm, Liễu đại nhân liền phát hiện nàng tay chân sạch sẽ. khi đó Nguyên Quân thể rời xa nàng , ông khi ngầm cảnh cáo, phái theo Nguyên Quân, mới yên lòng.
Cho đến , nàng trộm lấy di vật của thê tử, trong lúc hoảng loạn liền rơi xuống sông mà c.h.ế.t. Trong lòng ông còn nghĩ, c.h.ế.t cũng . Không cần hỏng tình cảm trong lòng Nguyên Quân, cần khiến nàng thêm đau lòng. Ai ngờ...
Trong mắt Liễu đại nhân thoáng lộ một tia hung ác, ông nhẹ nhàng vỗ vỗ vai con gái.
Ông thương con gái từ nhỏ mất , thương thê tử sớm qua đời vì bệnh tật, nên đối với đứa con gái duy nhất vô cùng bảo vệ. ngờ...
Nguyên Quân lúc mới lau khô nước mắt, đầu kéo Lục Triều Triều giới thiệu với cha: “Phụ , vị là Chiêu Dương tỷ tỷ. Suốt chặng đường đều là Chiêu Dương tỷ tỷ bầu bạn cùng con...” Nàng đưa tay quệt một vệt nước mắt.
“Tất cả đều tại con, rõ còn liên lụy Chiêu Dương tỷ tỷ chịu khổ.” Ra ngoài chỉ hai ngày, sự ngây thơ trong mắt nàng tan biến quá nửa.
Liễu đại nhân Lục Triều Triều, ánh mắt chút hoảng hốt trong chốc lát, nhanh liền khôi phục vẻ nghiêm nghị thường ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-838-thuc-nhan.html.]
Ông nghiêm túc lời cảm tạ với Lục Triều Triều: “Chuyện đa tạ cô nương chăm sóc nha đầu nhà , phiền cô nương .”
“Nếu cô nương chê, hãy đến phủ ở tạm vài ngày. Để Liễu mỗ thể tròn bổn phận chủ nhà.”
Nguyên Quân kéo tay Lục Triều Triều lay lay: “Đi mà mà, dù tỷ tỷ cũng bạn bè trong thành. Chi bằng đến nhà Nguyên Quân ở tạm vài ngày , Nguyên Quân qua một đoạn thời gian nữa là lên Kinh Thành ...”
“Tỷ tỷ là Kinh Thành ? Có thể cùng Nguyên Quân nhập kinh mà!”
“Tỷ lâu nay xuống núi, còn . Từ khi Cứu thế chủ hiến tế, kết giới bảo hộ phàm gian liền phá vỡ. Nay yêu ma quỷ quái gì cũng thể phàm gian, tỷ một nhập kinh, an . Phụ mời tử nội môn của Triều Dương Tông hộ tống, dù cũng an hơn.”
Lục Triều Triều đến Cứu thế chủ hiến tế, trong đầu “ong” một tiếng, dường như một hình ảnh mờ ảo chợt lóe lên.
Bên tai nàng cũng thấy một tiếng thê lương: “Triều Triều của ... Triều Triều của ...” Tiếng như nức nở máu, khiến nàng nhịn đưa tay ôm lấy trái tim.
Trái tim đang đập, dường như cũng vì tiếng bi ai mà ngừng đập trong một thoáng.
Nàng khẽ gật đầu, Nguyên Quân liền vui mừng khôn xiết.
“Cha ơi, nhất định bắt Lan Chi, nàng lừa gạt con gái gả cho sơn yêu. Con sơn yêu đó thứ gì...” Nguyên Quân hậm hực .
Liễu đại nhân khi đến qua đôi chút, giờ phút sắc mặt trầm xuống: “Con sơn yêu đó thương con ?” Ông vẫn luôn dám hỏi con gái, sợ tổn thương nàng. Nguyên Quân chủ động nhắc đến, ông mới mở lời.
Nguyên Quân khẽ nhướng mày: “Con sơn yêu đó cũng chọc giận vị thần linh nào, chuyện với con và Chiêu Dương tỷ tỷ vài câu, liền điên điên khùng khùng cầu xin tha thứ.”
“Ôi, còn mắng cái tên... cái thứ ch.ó má đó của Thần Giới. Chắc là giáng tội .”
“Trời quang mây tạnh bỗng một tiếng sấm vang lên, liền ngã vật xuống đất tan thành tro bụi.”
Liễu đại nhân luôn cảm thấy gì đó đúng, liền tạm thời cho hộ tống hai tỷ xuống núi, còn ông thì dẫn đích kiểm tra.
Ông mời tử nội môn của Triều Dương Tông đến đây, đối phương ngự kiếm, chắc hẳn nhanh sẽ đến.
Khi Lục Triều Triều và Liễu Nguyên Quân xuống núi, núi nhiều quan binh đó.
Mèo Dịch Truyện
Cả ngôi làng đều quan binh kiểm soát, quỳ rạp sân đập lúa.
Lan Chi mặt mày tái nhợt, thôn trưởng thì đỏ bừng mặt: “Gả cho Sơn Thần, tức là nữ nhân của Sơn Thần. Đó là vinh hạnh của nàng , các ngươi bắt , Sơn Thần nhất định sẽ nổi giận!”
“Sơn Thần sẽ tha thứ cho các ngươi !!”
Nhìn thấy Nguyên Quân và Lục Triều Triều xuống núi, ánh mắt thôn trưởng ngưng : “Sao các ngươi còn sống?” Những năm qua những nữ nhân họ đưa lên núi, từng ai sống sót xuống, ai họ , cũng ai hỏi đến.
Nguyên Quân ném qua một vật đỏ tươi, là dải lụa đỏ Sơn Thần, bên trong bọc những hạt bột trắng xóa rơi vãi đầy đất.
“Này, ngươi tự hỏi nó . Ta mang Sơn Thần xuống .”
Cả làng vốn dĩ vẫn còn chối bay chối biến, trông mong Sơn Thần cứu mạng, giờ phút lời đó, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên...
thấy dải lụa đỏ, thấy đầy đất bụi tro tàn, đều phát điên.