Liễu gia hôm nay nhập kinh, trong phủ nữ chủ nhân quán xuyến, việc liền do Liễu Nguyên Quân lo liệu. Liễu đại nhân thương xót nàng từ nhỏ mồ côi mẫu , nuôi dưỡng nàng yêu kiều thuần túy. những điều cần , Liễu đại nhân cũng từng mềm lòng. Nàng tuy còn nhỏ tuổi, nhưng sớm quản lý trung quỹ, quán xuyến phủ vô cùng .
Khi xuất hiện dị tượng, nàng đang ghế mềm trong viện, sai nha nô bộc ghi chép thứ sổ sách. Nàng còn kịp phản ứng, cả hút lên trung. Bên , nha sắc mặt đại biến, trong phủ một mảnh hoảng loạn.
Lục Triều Triều về phủ, trông thấy cảnh kịp nghĩ nhiều, bay tới liền ôm lấy eo nàng, đẩy nàng khỏi trung tâm xoáy nước. Nha nô bộc lập tức kéo nàng một góc, Lục Triều Triều cau mày chặt: "Đó là thứ gì mà thể nuốt chửng phàm nhân?"
Cỗ lực lượng thuộc về Tam giới, cũng khiến nàng xa lạ.
A Từ há miệng khó , nên thế nào đây, thế giới đổi đến mức còn nhận nữa ư? Rốt cuộc, bảo vệ thế giới .
Xoáy nước nhanh chóng biến mất, trong kinh thành dường như xuất hiện ít tu sĩ, phối hợp với quan binh triều đình xử lý việc .
Liễu Nguyên Quân tắm rửa xong, một bộ váy áo trắng tinh, đưa cho Lục Triều Triều một bộ váy áo mới tinh: "Nguyên Quân còn tạ ơn tỷ tỷ nữa cứu mạng đây."
"Mạng của Nguyên Quân thực sự là tỷ tỷ ban cho, nếu tỷ tỷ, Nguyên Quân c.h.ế.t bao nhiêu . Nguyên Quân thật ngờ tỷ tỷ công phu như , tỷ tỷ thật lợi hại!!" Liễu Nguyên Quân mắt đều sáng rực.
"Độc cư núi, rốt cuộc cũng cần chút sức tự bảo vệ." Lục Triều Triều thản nhiên .
Nguyên Quân cũng nghĩ nhiều, chỉ : "Tối nay tiếng chuông tang vang lên, chắc là Bệ hạ băng hà. Bệ hạ băng hà là quốc tang, ngày mai tỷ tỷ hãy mặc bộ váy áo ." Nói xong, Liễu Nguyên Quân lo lắng ngoài cửa.
Liễu đại nhân đến tận đêm khuya mới trở về với vẻ mặt khó coi. Nguyên Quân sai chuẩn thức ăn dễ tiêu hóa bếp, tự mang cho một bát.
"Nguyên Quân còn ngủ? Một đường xe ngựa mệt nhọc, mau chóng nghỉ sớm ." Liễu đại nhân tuy miệng , nhưng đêm về phủ một ngọn đèn chờ đợi , bát cơm nóng, trong lòng vô cùng ấm áp.
"Cha, trong cung ?"
Liễu đại nhân lắc đầu, vốn định khuyên con gái trở về. nghĩ đến việc vì bảo vệ con gái mà khiến nàng nô bộc xảo quyệt lừa đến thâm sơn, suy nghĩ liền đổi. "Khi Bệ hạ băng hà, trời xảy dị biến. Có quý nhân hút xoáy nước, hiện giờ tu sĩ Triều Dương Tông xuất động cứu ."
"Bệ hạ băng hà, liền xảy chuyện . E rằng..." Liễu đại nhân hít sâu một . "Giờ đây, chỉ sợ sẽ còn yên nữa." Sáu năm , là Tiểu Kiếm Tôn dùng tính mạng để tranh thủ thời gian cho họ. Cũng , còn thể bình yên bao lâu.
E rằng, sự yên bình khó sẽ sớm phá vỡ.
"May mà năm xưa mẫu con định cho con một mối hôn ước từ nhỏ, đối phương năm nay mười bảy, mấy năm còn đo linh căn, giờ tu hành ở Triều Dương Tông, con cũng sắp cập kê, chắc là sẽ sớm trao đổi canh ." Liễu đại nhân lộ vài phần ý giữa hàng lông mày, giờ đây tu vi bên , liền thêm vài phần cơ hội sống sót.
Liễu Nguyên Quân vị hôn phu, nữ tử thế tộc, sinh hôn ước là chuyện bình thường. Huống hồ, vị ca ca nàng lúc nhỏ cũng từng gặp. Là con trai của bạn mẫu , lớn hơn vài tuổi. Hôn ước cũng là do mẫu và Chu phu nhân định . Không ngờ, đối phương thức tỉnh linh căn.
Liễu Nguyên Quân kìm khẽ đỏ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-847-dai-loan-sap-khoi.html.]
"Giờ con về kinh, chắc là mấy ngày tới sẽ đến phủ thăm nom. Con cứ ở nhà, bên ngoài yên . Cứ bảo nha nô bộc an phận chút." Bệ hạ băng hà, chuyện hôm nay khiến bách tính bất an. E rằng cả triều đình và dân chúng đều sẽ bận rộn một thời gian, liền tranh thủ thời gian dặn dò con gái cặn kẽ.
Khi Nguyên Quân rời , buồn ngủ đến mức mở nổi mắt.
Về đến phòng, nha khẽ : "Tiểu thư, là bảo vị cô nương tránh mặt một chút?"
Nguyên Quân ngẩn : "Ai?" Nàng nhất thời kịp phản ứng.
Nha hạ giọng, che lòng bàn tay lên môi: "Là vị cô nương ở sương phòng đó ạ."
"Dung mạo của vị cô nương , nô tỳ từng thấy ai xuất chúng hơn nàng. Khí chất , là tiên nữ cũng tin. Có nàng ở đó, chẳng sẽ khiến tiểu thư lu mờ ... Ngay cả mẫu đơn trong viện, mặt nàng cũng ảm đạm thất sắc."
Lời còn coi là uyển chuyển.
Liễu Nguyên Quân còn cập kê, ngày thường cũng gọi là một thanh tú giai nhân.
Thế nhưng lời khen ngợi, mặt Lục Triều Triều đều là vô ích.
Ngay cả ánh trăng trong vắt, mặt nàng cũng tạm lánh phong mang.
Liễu Nguyên Quân mặt nàng...
Liễu Nguyên Quân , lập tức cau mày thật chặt: "Câm miệng! Lời nào nên , lời nào nên , còn cần dạy ngươi !" "Gan lớn thật, dám bàn tán lung tung về quý khách trong phủ!"
"Nàng hai cứu mạng , là ân nhân của phủ! Tránh gì mà tránh, nếu thật sự bất ngờ gì, cũng chỉ thể đối phương lương nhân! Hơn nữa, cũng xứng với một tỷ tỷ như ." Liễu Nguyên Quân kìm bĩu môi.
Nha sắc mặt đỏ bừng khó xử quỳ mặt đất, lí nhí : " Chu công tử thức tỉnh song linh căn, hiện giờ ở kinh thành đang là nhân vật săn đón." Nàng còn , nhưng trong lòng Liễu Nguyên Quân dấy lên sự khó chịu, nha đành cam lòng ngậm miệng.
Nàng là nha cận của Liễu Nguyên Quân, dung mạo xinh kiều diễm, khó tránh khỏi nảy sinh vài suy nghĩ khác. Trong lòng Liễu Nguyên Quân suy tính, còn đo linh căn nữa là. Khi đo linh căn, mẫu nàng qua đời, liền gác việc . Sau đó tộc nhân mấy đến bàn chuyện cha nàng tái giá, phụ liền đưa rời kinh.
Cứ loanh quanh mãi, khiến nàng đến nay vẫn từng đo.
Mèo Dịch Truyện
Đợi bận rộn qua đợt , cũng đo thử một .
Liễu Nguyên Quân thầm nghĩ trong lòng.