Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 848:--- --- Người may mắn
Cập nhật lúc: 2025-10-19 23:21:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cán Cán chỉ cảm thấy trời đất cuồng, cả một luồng cự lực hút vòng xoáy mà thể kiểm soát. Nàng nhắm chặt mắt, ôm khối đá lớn trong lòng dám buông. Cát bay đá chạy, vô cây cối động vật đều hút . Nàng hoảng loạn ngoảnh đầu , liền thấy lọt vòng xoáy. Quay đầu , vòng xoáy đột nhiên đóng , tia sáng cuối cùng cũng dần biến mất. Điều đó cũng ngăn cách các tử Triều Dương Tông đang vội vã ngự kiếm đuổi đến bên ngoài.
“Mẫu !” Cán Cán giật kinh hãi, nhưng mở miệng vô luồng trọc khí đen kịt tràn , sợ đến mức nàng lập tức ngậm miệng .
Cảm giác mất trọng lực dần biến mất, Cán Cán hư nhược hé mở một khe nhỏ, nơi đây thấy mặt trời cũng thấy mặt trăng, đập mắt là một vùng hoang vu tiêu điều. Bốn phía còn những bá tánh hút vòng xoáy, lờ mờ thấy tiếng than. Trên trung tràn ngập từng trận sương mù đen, nàng tận mắt thấy xa sương mù đen nuốt chửng. Sợ đến mức Cán Cán ôm chặt lấy chính . Nàng dám cũng dám hé răng, nước mắt giấu trong mắt, cẩn thận từng li từng tí dám phát tiếng động.
Từ xa, bên tai dường như tiếng sấm, ! Không tiếng sấm, mà là âm thanh như ngàn quân vạn mã đạp nát hư . Mang theo sát khí lạnh lẽo và tiếng hò hét vang trời.
“Sao ở đây một đứa bé?” Phía truyền đến một giọng trầm thấp, khiến Cán Cán giật bắn.
“Nha đầu vận may cũng , kẻ thể xuyên qua vòng xoáy trọc khí mười khó giữ một.”
“Đa đều cương phong trong vòng xoáy xé nát. Nàng đến Thượng Cổ Chiến Trường.” Trong khí ẩn hiện mùi m.á.u tanh, bốn phía chỉ trọc khí nuốt chửng , mà còn dị thú hư .
“Cũng thế giới bên ngoài .” Nam nhân chuyện liếc bầu trời, bất lực lắc đầu.
“Đi thôi, chẳng lẽ ngươi còn cứu nàng ? Ngươi còn khó bảo .”
Mèo Dịch Truyện
“Những nghiệt súc và trọc khí , sớm muộn gì cũng sẽ nuốt chửng bộ Tam giới. Tam giới sẽ còn nơi an bình nữa.”
“Chúng giữ nữa .” Thiếu nữ chuyện thần sắc sa sút, ánh mắt ảm đạm.
Hai vài bước, Cán Cán phía lặng lẽ họ, môi mím chặt. Cuối cùng thiếu nữ đành lòng: “Thôi , sống bao lâu thì sống bấy lâu . Cùng lắm thì về các Trưởng lão mắng. Không chúng , nàng e rằng nhanh sẽ dị thú hư xé nát.”
Nàng vẻ mặt cam chịu, nắm lấy tay Cán Cán: “Ngươi tên là gì? Nha đầu ngươi gan lớn thật, mà quậy.” Đa đến hư đều kinh hồn bạt vía, dẫn dụ dị thú hư đến xé nát. Bọn họ thủ hộ nơi đây nhiều năm, chính là để cứu những vô ý rơi thế giới . Tuy nhiên, thể may mắn xuyên qua vòng xoáy bình an đến vốn dĩ nhiều, hơn nữa, nhiều đặt chân xuống đất la hét ầm ĩ dẫn dụ dị thú hư , bọn họ thế yếu sức mỏng, thể cứu cũng hữu hạn. Dù , ai thể đối mặt với dị thú khổng lồ đáng sợ mà vẫn giữ bình tĩnh chứ?
“Ta gọi Cán Cán, Lục Cán Cán.”
“Đứa bé vận may thật , bốn phía đều là dị thú, mà bỏ sót nàng.” Thiếu nữ . Ôm nàng suốt đường cũng dám ngự kiếm, khắp trời đều là cự thú và trọc khí, ngự kiếm khác nào tự sát.
Cán Cán rúc lòng thiếu nữ, nàng vô thức nắm chặt viên châu ngực, ở dị giới dường như chỉ như mới thể sản sinh vài phần cảm giác an .
“Ca ca, Thượng Cổ Chiến Trường mấy vạn năm thấy xuất hiện đứa bé nào ?”
“Cán Cán vận may thật . Ta gọi Trầm Sương, ca ca gọi Trầm Chu… Thượng Cổ Chiến Trường nhiều tàn hồn tướng sĩ, đừng sợ hãi nha.” Trầm Sương nhịn hôn nhẹ lên má nàng, là một đứa bé sống sờ sờ đó nha.
Trầm Chu cũng gật đầu với Cán Cán.
Cán Cán ngoan ngoãn gọi: “Trầm Sương tỷ tỷ, Trầm Chu ca ca.”
Trầm Chu thở dài: “Đến Thượng Cổ Chiến Trường, đây tính là vận may gì chứ. Cả đời, đều vây khốn đến c.h.ế.t ở nơi .” Trầm Sương nhất thời im lặng.
Hai ngừng nhanh Thượng Cổ Chiến Trường vô biên vô tận suốt bốn ngày mới đến đích. Nơi lờ mờ thể thấy những căn nhà, những căn nhà ánh sáng mờ nhạt lấp lánh, đó là kết giới. Vừa kết giới, liền thể cảm nhận bầu khí nặng nề bên trong.
“Trưởng lão, chúng về , hôm nay cứu một đứa bé.” Trầm Sương như hiến vật quý dâng Cán Cán lên. Trưởng lão là một nữ nhân, dáng vẻ lông mày chút nghiêm nghị, nhưng khi thấy Cán Cán cũng ngẩn một thoáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-848-nguoi-may-man.html.]
“Cứu về gì, c.h.ế.t ngay mắt ngược càng khiến khó chịu.”
“Chúng thủ hộ nơi đây mấy vạn năm, sức mạnh mới rót , chúng sắp sửa tiêu tán. Dị thú và trọc khí sớm muộn gì cũng sẽ phá vỡ kết giới, sớm tối gì cũng là một cái c.h.ế.t.” Một thiếu niên trong nhà lạnh lùng .
“Được , đừng dọa đứa bé, nàng mới sáu bảy tuổi thôi.” Trầm Sương ôm Cán Cán . Cho dù Cán Cán cái gì cũng hiểu, giờ phút cũng thể cảm nhận tử khí tràn ngập trong nhà. Không tử khí, mà là cái loại khí tức mặt trời lặn về tây, sắp sửa diệt vong.
Trong nhà mấy lão nhân đang khoanh chân, các lão nhân tóc bạc mày bạc vẻ hiền từ nhân hậu. Ánh mắt Cán Cán chứa đựng ý …
“Tiểu cô nương, bên ngoài còn ?”
“Chắc hẳn là quốc thái dân an, Tam giới thái bình nhỉ?” Lão nhân ánh mắt hàm chứa hy vọng.
Trầm Sương thấp giọng : “Gọi là Lão tổ tông là .”
Cán Cán lúc mới : “Lão tổ tông, bên ngoài hề an bình .”
“Nghe mẫu , nhiều thần minh diệt vong. Những vị còn , đều ôm ác ý với phàm gian, bọn họ hết đến khác hủy diệt nhân gian.”
“Chính là cái loại sương mù đen bay lượn, trôi nổi bên ngoài, nuốt chửng đó, phàm gian khắp nơi đều .”
“Chiêu Dương cô cô vì bảo vệ nhân gian, dĩ chứng đạo.” Cán Cán tuổi còn nhỏ, chỉ thể đông tây.
Vốn dĩ sắc mặt Trầm Sương còn chút ý , giờ phút nhiễm lên hàn ý. Cán Cán tuy tuổi còn nhỏ, nhưng Lục gia vốn ở trung tâm vòng xoáy, nhiều chuyện. Khi nghị sự cũng giấu Cán Cán, Cán Cán ít. Mọi theo lời Cán Cán chắp vá, dần dần chuyện bên ngoài. Càng , nộ khí càng thịnh.
“Chúng… chúng dám!”
“Nghiệt chướng, tất cả đều là một đám nghiệt chướng!!”
“Chúng dám tay với phàm gian? Hàng triệu sinh linh phàm gian, dựa mà gánh chịu lầm của bọn chúng!” Lão nhân tức đến mức thở , Cán Cán mới phát hiện, mấy lão nhân đều là hồn thể. Vừa nộ ý dâng trào, hình càng lúc càng trở nên trong suốt, bất cứ lúc nào cũng thể tiêu tán.
Cán Cán giật kinh hãi, Trầm Sương kéo nàng một cái, Cán Cán liền hỏi miệng.
“Lúc trọc khí đột nhiên tràn Thượng Cổ Chiến Trường, đáng lẽ đoán , đám sớm còn giữ dáng vẻ năm xưa.” Lão nhân trầm mặc lâu, mới thốt một câu.
Trầm Sương ôm nàng ngoài, mấy vị Trưởng lão trong.
“Cán Cán, đừng sợ. Lão tổ tông là .” Trầm Sương giải thích khô khan, nàng ôm Cán Cán ở cửa viện, thần sắc cô đơn.
“Muội từng về Thần Vệ nhất tộc ?”
Cán Cán lắc đầu, nàng từng .
Trầm Sương lộ một nụ khổ: “Phải , Thần Vệ nhất tộc vây khốn ở nơi , thế giới bên ngoài mà chứ? Chắc hẳn, Thần giới sớm xóa bỏ dấu vết tồn tại của chúng .”
“Muội từng về Sáng Thế Thần ?” Nàng đợi Cán Cán trả lời, liền tự . Sáng Thế Thần giáng lâm nhân gian, lấy thần nê hóa , nặn từ đất sét do nàng tự tay nhào nặn liền thể sinh huyết nhục, sở hữu sinh mệnh. Nàng ánh sáng, thế gian liền mặt trời. Muốn gió, liền phong vũ lôi điện.