Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 92:--- Đào Mộ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:59:20
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong khoảnh khắc.
Cả Phù Phong Sơn ngập tràn mùi hôi thối nồng nặc. Gió bấc thổi vù vù, những tiếng nôn khan thi vang lên.
Lục Triều Triều kinh nghiệm lấy hai mảnh vải. Viên Mãn miếng vải trắng mắt, cảm thấy thật… cạn lời.
“Kẻ nào ?!”
Tiếng c.h.ử.i rủa vang khắp núi non.
“Là hai tiểu tử , hai đứa trẻ mới đưa lên núi hôm nay! Mau tìm chúng !”
Mèo Dịch Truyện
“Tiểu tử c.h.ế.t tiệt, ặc… hôi quá, , hôi quá, chịu nổi…”
“Dám cho nổ hầm phân, nàng nghĩ gì ?”
Lục Triều Triều hai tay đút túi, vẻ mặt lạnh lùng.
Lúc , bộ sơn trại Phù Phong Sơn ngập trong mùi hôi thối, Tống Ngọc nhíu chặt mày.
“Ngoài chuyện gì ? Sao hôi thối thế ?” Hắn đang tế tự, hai tay nâng hương, giơ cao quá đầu, thành kính bái lạy.
Nhị đương gia bịt mũi: “Hai tiểu tử mới lên núi ban nãy, ném que lửa hầm xí, nổ tung nhà vệ sinh tại chỗ.”
Tống Ngọc phất tay: “ xử lý , đừng kinh động giấc ngủ của phụ .”
“Hôm nay là ngày giỗ vong phụ, quấy rầy.” Sắc mặt Tống Ngọc lạnh nhạt.
Hắn khẽ ngừng .
“Đừng thương tiểu cô nương đó. Trẻ con nghịch ngợm cũng là lẽ thường tình.” Tiểu nữ oa , giống hệt đứa con gái yểu mệnh của .
Đây lẽ cũng là nguyên nhân nương tử họ Đổng bắt cóc nàng.
Nhị đương gia lập tức lời, vội vàng lui xuống.
Tống Ngọc bài vị vong phụ, thần sắc u ám.
Tống mẫu thở dài: “Cha con con , khi mất từng một câu.”
“Người , từng một lão hà tử xem bói một . Nói hai mươi tuổi gia nhập giang hồ, thể gây dựng một phương thiên hạ.”
“ thời vận may, bốn mươi tuổi sẽ mất mạng.”
“Thế nhưng lão hà tử thêm một câu, rằng năm mươi tuổi sẽ gặp một kiếp nạn.” Tống mẫu trăm mối thể giải.
“Cha con con bốn mươi tuổi mất mạng, ứng nghiệm. kiếp nạn năm mươi tuổi của là chứ? Cha con con mất mười năm .” Tống mẫu đêm đêm trằn trọc, cũng nghĩ nguyên do.
Người c.h.ế.t còn thể gặp kiếp nạn gì?
Hôm nay, đúng là ngày giỗ năm mươi tuổi của , Tống mẫu đột nhiên nhớ chuyện .
Tống Ngọc phất tay: “Chỉ là kẻ lừa đảo giang hồ mà thôi, nhập thổ mười năm còn kiếp nạn gì? Nương, đừng lo nghĩ, hãy giữ gìn thể mới là quan trọng.”
Tống mẫu thở dài: “Con thật sự chấp nhận triều đình chiêu an ?”
“Nếu con quy thuận triều đình, với tài năng của con, còn thể mưu cầu một tia tiền đồ. Đời đời giặc cướp, rốt cuộc cũng kế lâu dài.” Tống mẫu chán ngấy những ngày tháng c.h.é.m g.i.ế.c.
Lông mày Tống Ngọc khẽ nhíu .
“Nương, đừng nhắc nữa. Năm xưa phụ gia nhập giang hồ, may nhờ Phù Phong Sơn dung nạp, Tống gia mới sống đến tận bây giờ. Không lý nào giờ bỏ rơi bọn họ.” Tống Ngọc khẽ mỉm .
“Làm trâu ngựa cho triều đình, nào sung sướng bằng thổ hoàng đế ở Phù Phong Sơn?” Tống Ngọc khẽ .
Tống Ngọc bận rộn tế bái vong phụ.
Còn Lục Triều Triều, kéo Viên Mãn lên hậu sơn.
Tiểu gia hỏa mệt đến thở hổn hển, một cái gò đất tròn tròn, ôm bình sữa uống hai ngụm.
“Mãn Mãn ca ca, thịt kìa…” Bên cạnh cái gò đất tròn trịa nhỏ bé, đang thắp hương, nến, vàng mã, còn gà vịt dùng để cúng tế.
Mắt Lục Triều Triều sáng rực lên.
Nàng chộp lấy con gà gặm vài miếng.
Vẫn còn ấm nóng.
“Ấy , cái thể ăn bừa. Mau xuống đây, đây là nấm mồ, dùng để tế bái vong linh đó.”
“Mau nhả , đồ may mắn.” Viên Mãn nàng dọa cho giật , vội vàng kéo nàng xuống.
“Ăn , ăn .” Lục Triều Triều ôm đùi gà gặm hai miếng, cuối cùng vẫn Viên Mãn giật lấy, đặt trở đĩa.
Viên Mãn xung quanh, lập tức sợ hãi.
Khắp nơi là tiếng quạ kêu, khắp chốn đều sừng sững những nấm mồ, khiến y rùng một cái.
“Có nấm măm măm…” Lục Triều Triều chỉ những cây nấm mọc nấm mồ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Viên Mãn còn tâm trí để ý đến nàng, tiểu nam hài xổm trong góc, tí tách tí tách rơi lệ.
“Hu hu hu, nhớ cha quá… Tổ phụ tổ mẫu, khi nào đến cứu Mãn Mãn đây.” Mười đời đơn truyền, lấy tên Viên Mãn, đủ thấy cha y quan tâm y đến mức nào.
“Mãn Mãn nhớ nhà quá, Mãn Mãn sợ quá… hu hu hu” Y bò gốc cây , mấy ngày nay bận rộn lên đường, kinh hãi nhớ nhà, giờ phút tựa gốc cây, trực tiếp ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-92-dao-mo.html.]
Trên mặt vẫn còn vương lệ.
Lục Triều Triều vẻ mặt ghét bỏ, bĩu môi: “Đồ mít ướt.”
Nói xong, tiểu gia hỏa thừa lúc ai, lấy một cái xẻng sắt nhỏ từ gian. Cái xẻng sắt nhỏ cực kỳ tinh xảo, là thứ nàng từng dùng để đào linh thảo.
Trông nhỏ nhắn thôi, nhưng ngay cả những tảng đá rắn chắc cũng thể dễ dàng cạy .
Nàng xổm bên nấm mồ, từng xẻng từng xẻng cạy đất.
“Hây da hây da hây da…” Tiểu gia hỏa vùi đầu, chổng m.ô.n.g lên việc nghiêm túc.
“Oa, thật sự nấm kìa…” Chẳng mấy chốc, một cỗ quan tài màu đen tuyền lộ .
Bên cạnh quan tài mọc ít nấm nhỏ, từng khóm từng khóm, chen chúc mọc lên.
Lục Triều Triều vui mừng khôn xiết, nàng còn cao bằng quan tài, nhón chân mới hái .
Hái xong, nàng chằm chằm nắp quan tài mà suy ngẫm.
“Bên trong, là gì ?” Mặc kệ, mở xem thử.
Lục Triều Triều tay dâng lên một tia linh khí, nhón chân, đẩy nắp quan tài, từng chút từng chút một đẩy .
Lục Triều Triều bò bên cạnh quan tài .
Trên bộ xương trắng hếu, mọc ít nấm nhỏ.
Có lẽ vì thấy ánh mặt trời, những cây nấm mọc , Lục Triều Triều lập tức reo lên.
Chân tay dùng hết sức trèo trong quan tài, hái hết nấm đó.
Nàng còn giẫm nát cả xương cốt.
Cuối cùng, khi sắp trèo khỏi quan tài, nàng lấy hộp sọ xuống, nhét lòng, mang .
Lục Triều Triều bãi nấm đầy đất, lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Tiểu gia hỏa vén áo lên, nhét đầy một túi nấm, mới tiến lên đ.á.n.h thức Viên Mãn.
“Mãn Mãn ca ca, Mãn Mãn ca ca…”
Viên Mãn tỉnh dậy, thần sắc vẫn còn chút mờ mịt.
Thấy nàng đầy bùn, y giật : “Sao ? Nàng ngã hố ?”
Lục Triều Triều chỉ ngây ngô , giọng non nớt: “Ca ca, nấm…”
“Về nhà, về nhà hầm nấm.”
Viên Mãn thấy nàng định , phía là nấm mồ, y dám đầu chút nào, vội vàng theo.
Hai trở sơn trại, lập tức thổ phỉ hung thần ác sát bắt lấy, xách cổ đưa đến chính đường.
Hành hạ cả ngày, khí vẫn còn thoang thoảng mùi hôi.
May mà quá nồng.
“Nha đầu thối, xem nàng chuyện gì đây!” Nhị đương gia giận dữ quát, mùi hôi thối khiến y cả ngày ăn cơm.
“Tin lão tử đ.á.n.h c.h.ế.t nàng! Nhỏ tuổi nghịch ngợm đến thế?” Tam đương gia giơ tay lên.
Tống Ngọc khẽ phất tay, lập tức im lặng.
Hắn Lục Triều Triều, Lục Triều Triều mới một tuổi, lúc mới đến tuy chút chật vật, nhưng thể thấy là nâng niu chiều chuộng mà lớn lên.
Bây giờ, chỉ một ngày, đầy bùn, tóc búi nhỏ cũng rũ xuống, trông vô cùng lôi thôi.
Giống như tiểu tiên nữ trời, nhấn chìm trong bùn lầy.
“Ta, cố ý…” Hai mắt Lục Triều Triều đong đầy lệ, long lanh nước, hàng mi dài khẽ run rẩy, mà lòng mềm nhũn.
Tống Ngọc ngẩn .
Hắn từng một cô con gái.
Cũng xinh đáng yêu như băng tuyết, kiều diễm ngây thơ, là tình yêu lớn nhất đời Tống Ngọc.
Thậm chí, từng nghĩ, vì sự an của con, mà chấp nhận triều đình chiêu an.
Năm hai tuổi, đứa bé cảm lạnh, Tống Ngọc dốc hết sức lực, cũng giữ nàng.
Vợ vì nhớ con mà quá đau buồn, đó cũng theo con mà qua đời.
Lục Triều Triều cẩn thận từng li từng tí tiến gần.
“Người, ăn nấm ?” Tiểu cô bé đang , cẩn thận nhón chân, đưa nấm lên.
“Triều Triều, hái cho đó.”
Tống Ngọc dường như thấy dáng vẻ của con gái .
Đứa trẻ đáng yêu, ngoan ngoãn bao.