Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 94:--- Tiểu Hài Tỷ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:59:22
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cha ơi!” “Cha! Con bất hiếu, ngay cả đầu lâu của cha cũng giữ .” Tống Ngọc một đường chạy như điên, thấy nấm mồ của cha đào bới, suýt chút nữa ngã khuỵu. Đại kiếp năm mươi năm của cha y, là thật! Tên thầy bói mù lòa , mà đoán trúng! C.h.ế.t cũng yên , c.h.ế.t còn đào mộ, phơi xác hoang dã, đầu lâu đá như quả bóng! Tống Ngọc một nghẹn trong lòng. Nhớ niềm vui khi đá đầu lâu của cha , cả Tống Ngọc đều . Đường đường là thủ lĩnh sơn tặc Phù Phong Sơn, giờ phút tức đến mức thở . Lục Triều Triều đáng thương theo : “Là, là cha của ngươi đó ?” Nàng gãi gãi đầu: “, đúng là xin nha…” Rồi lặng lẽ ném đầu lâu về trong quan tài. “Không lỗ lỗ nha.” “Đầu lâu, ngươi cũng đá .” “Nấm mọc cha ngươi, ngươi cũng ăn …” Lục Triều Triều vắt óc an ủi y. Một đứa bé một tuổi, lời an ủi của nàng, tựa như đổ thêm dầu lửa. Càng tức giận hơn! “Cha ngươi , khi đại kiếp ập đến, Tống gia sẽ mất hết tất cả. Ngươi thật sự đưa nó xuống núi ?” Tống mẫu u u . Tống Ngọc mắt choáng váng từng trận, nhị đương gia u u hỏi: “Đưa xuống núi ?” Tống Ngọc khựng : “Không đưa!” Y nghiến chặt răng. Trước đó kiên quyết đưa xuống núi. Giờ chút do dự. “Chỉ là một đứa bé một tuổi, nàng còn thể trời đất ? Còn thể lật đổ Phù Phong Sơn ?” Tống Ngọc tin. “Chôn cha .” Tống Ngọc quỳ xuống vái mấy lạy nấm mồ. “Cha, đại nhân lượng thứ cho nàng . Nàng tuổi còn nhỏ, hiểu chuyện, kinh động đến già như cha.” “May mà lấy đầu lâu của cha cho ch.ó ăn.” Tống Ngọc lau mồ hôi lạnh trán. Viên Mãn lén lút thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng : “Ta, tưởng ngươi sẽ đ.á.n.h chứ. Ngươi gan thật lớn, ngay cả mộ tổ của đại đương gia cũng dám đào.” Lục Triều Triều liếc y một cái. Viên Mãn ngẩn . Ánh mắt của tiểu , tựa hồ ẩn chứa thâm ý. , nàng cúi đầu, ôm bình sữa ừng ực uống. “Tiểu Hài Tỷ.” Viên Mãn nàng, kiên định gọi. Lục Triều Triều mơ màng ngẩng đầu, liền thấy Viên Mãn gọi thêm một tiếng: “Tiểu Hài Tỷ.” Lục Triều Triều ừ một tiếng. Khi Tống Ngọc ôm Lục Triều Triều trở về doanh trại, thấy mấy đang đưa ba cô gái xuống núi. Ba cô gái quần áo xốc xếch, thần sắc đều hoảng sợ. Đó chính là mấy cùng bắt cóc với Lục Triều Triều khi nàng lên núi. “Ta các nàng.” Lục Triều Triều chỉ các nàng. Mấy lập tức quỳ sụp xuống đất, hình run rẩy. Các ngón tay trắng bệch, nắm chặt vạt váy. Tống Ngọc dừng , chau mày khẽ nhíu: “Nếu Triều Triều thích các ngươi, các ngươi cứ ở .” Cô gái mặc váy nha đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt Tống Ngọc nghiêm khắc quét qua các nàng, mấy đều rùng . Bọn cướp đưa các nàng xuống núi cam lòng thoáng qua, đành lui xuống. “Các ngươi hầu hạ Triều Triều tắm rửa, nếu Triều Triều gì , sẽ hỏi tội các ngươi.” Tống Ngọc phái canh giữ ngoài cửa, để mấy hầu hạ Triều Triều. Viên Mãn thì ở một tiểu viện khác, chỉ cách một bức tường. Chờ bọn cướp rời . Mấy cô gái lập tức mất hết sức lực, bệt xuống đất. Các nàng ôm lấy đầu gối, c.ắ.n chặt môi, kìm nén tiếng , nước mắt rơi lã chã. Cô gái mặc váy nha sắc mặt trắng bệch, nàng hối hận vô cùng, hối hận nên lén chạy ngoài. Triều Triều bình tĩnh các nàng. “Triều Triều, hình như giống nữ nhi mất sớm của đại đương gia.” “Đại đương gia, đại đương gia dường như Triều Triều phát hiện mặt khác của y.” “Y cố ý mặt Triều Triều, cho đưa chúng xuống núi.” Cô gái mặc trang phục nha mắt đỏ hoe, cố nén sợ hãi phân tích. “Thế nhưng, ngọn núi là sơn tặc. Làm chúng thể trở .” Huống hồ, giữa sườn núi , còn một thôn làng, đời đời sống bằng nghề bắt cóc. Vừa , đám sơn tặc còn khỏi trại động tay với các nàng, thậm chí xé rách vạt váy. Nếu Triều Triều đột nhiên lên tiếng, các nàng thậm chí thể bước khỏi trại . “Ta gọi Huyền Âm, các ngươi thì ?” Cô gái mặc trang phục nha mắt đỏ hoe . “Ta gọi Yến Tử. Là chị cả trong nhà, cha đều là nông dân.” “Ta gọi Thu Nhi, cha là một tú tài.” Cô gái nhỏ nhẹ trông vẻ chữ. “Không trong nhà , Phù Phong Sơn , là hang sói. Toàn bộ đều thứ lành gì.” Thu Nhi nuốt nước bọt, các nàng theo Lục Triều Triều, lẽ còn thể bảo . “Gia đình nhất định sẽ phái đến cứu .” Huyền Âm ngữ khí kiên định. “Nếu Triều Triều, thể lớn hơn một chút thì . Đại đương gia tin tưởng nàng, lẽ thể giúp chúng . nàng… mới một tuổi.” Huyền Âm thở dài. Ngọn Phù Phong Sơn , khắp nơi đều là thổ phỉ, ba nữ nhi yếu ớt như các nàng, thể trốn thoát? Nàng thấy đầu Lục Triều Triều gật gật, mấy cũng thêm nữa, sợ tai vách mạch rừng. Đành nhẹ nhàng ôm Triều Triều, tắm rửa dỗ nàng ngủ. Huyền Âm sắc mặt âm trầm, đại đương gia tuy chủ trương bắt cóc, nhưng y cũng là dung túng. May mắn , ở bên Triều Triều, tạm thời thể bảo . Canh Tý, vạn vật tịch mịch. Ba co ro ghế dài, chau chặt mày, trong mộng cũng ngủ yên. Mà Lục Triều Triều, lặng lẽ mở mắt. Nàng mặc gì, chân trần bước xuống giường. Tay chân cùng dùng trèo lên ghế, trèo lên bàn. Đứng cửa sổ. Viện ở vị trí cao nhất của Phù Phong Sơn, mơ hồ thể thấy lốm đốm ánh ở lưng chừng núi. Mỗi một ánh , đều là một căn nhà. ánh ở đây, hề ấm áp. Nó mang ý nghĩa tuyệt vọng và nghẹt thở. Bên tai nàng, dường như thể thấy tiếng gậy gộc quất da thịt: “Để ngươi chạy, để ngươi chạy, chạy nữa đ.á.n.h gãy chân ngươi!” “Đã đến Phù Phong Sơn, thì ngoan ngoãn sinh con đẻ cái cho !” “Sau , ngươi cứ đeo xích sắt cổ, ch.ó giữ cửa nhà . Để ngươi chạy, , cố tình chó!” “Cầu xin ngươi, tha cho , cầu xin ngươi, thả về nhà . Hức hức hức hức…” Kèm theo vô lời c.h.ử.i rủa và roi vọt, vô âm thanh dội tai Lục Triều Triều. Lục Triều Triều lặng lẽ và lắng . Chim nhỏ từ lúc nào bay đến đậu vai nàng, nhẹ giọng kể lể gì đó. Lục Triều Triều tùy tay hái một chiếc lá từ cửa sổ, chiếc lá xanh biếc, rơi tay nàng, dường như cũng dát một lớp ánh vàng. “Lá nhỏ ơi, hô hô, cho ngươi hô hô sẽ đau nữa nha.” Lục Triều Triều nhẹ nhàng thổi một . “Đi .” “Ta tổ chức sinh thần.” “Mời vạn thú cùng chúc mừng.” Tiểu Triều Triều thấp giọng thì thầm, chiếc lá nhỏ thuận theo gió bay ngoài. Cây trong rừng, chim cây, gió vô hình, trăng thanh lạnh, dường như đều đang đáp nàng. Nàng vụng về bò xuống bàn, nàng mặt ba tiểu tỷ tỷ. Các tiểu tỷ tỷ đang ngủ say, nhưng vẫn đầy kinh hoàng. Nàng vung bàn tay nhỏ bé, một luồng kim quang bay giấc mộng của ba , trong chớp mắt, vầng trán nhíu chặt của ba giãn . Nét mặt trở nên thoải mái và vui vẻ. Xua tan nỗi sợ hãi trong giấc mơ của các nàng. Cứ để giấc mơ , đến mãnh liệt hơn nữa . Nàng là một đứa trẻ. kẻ ngốc. Đáy mắt Lục Triều Triều phát ánh sáng kỳ dị. Nàng còn , vui hơn một chút nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-94-tieu-hai-ty.html.]
Mèo Dịch Truyện