Ta lẩm bẩm hỏi.
 
“Vạch trần để  gì?”
 
Phụ   hỏi ngược :
 
 “Nữ nhi  thông minh như ,  tự bảo vệ ,  còn mừng  kịp. Con  đóng giả, thì chúng  cùng con diễn. Con thích  một quận chúa ngốc nghếch vô ưu vô lo, thì chúng  sẽ tạo cho con một nơi  thể an tâm mà  một kẻ ngốc.”
 
“Thế gian  hiểm ác quá, lòng   phức tạp…”
 
Mẫu  nắm tay , ánh mắt bà dịu dàng đến mức   từng thấy bao giờ.
 
“Phụ  con nơi sa trường, đại tỷ con trong hậu cung, ca ca con nơi triều chính, mỗi  chúng  đều đang c.h.é.m g.i.ế.t  chiến trường của riêng .”
 
“Chúng  chỉ hy vọng trong nhà ,  một ,  thể mãi mãi  cần lớn lên, mãi mãi hồn nhiên vô tư, sống như một đứa trẻ thật sự.”
 
“Vì thế, chúng  đồng lòng bảo vệ cái ‘ngốc’ của con.”
 
Ca ca  kết luận: 
 
“Muội tưởng là  đang diễn, nhưng thật  là tất cả chúng  đang cùng  diễn vở kịch đó. Muội đó, mới chính là   cưng chiều nhất trong cái nhà .”
 
Nước mắt  bất ngờ trào .
 
Thì , cái mà  tưởng là   thuộc về nơi , thật  chính là vỏ bọc mà họ  đặt may  vặn cho riêng .
 
Cái mà  tưởng là  ghét bỏ, thật  là tình yêu và sự bảo vệ sâu sắc nhất của họ.
 
Họ   quái vật, họ chỉ là đang dùng một cách yêu thương méo mó và cực đoan đến kỳ lạ… để yêu .
 
Ta nhào  lòng mẫu , òa  thành tiếng. 
 
Tất cả ấm ức của bao năm giả ngốc, cùng xúc động muộn màng như ngọn lửa cháy bùng, trào  như thác lũ.
O mai d.a.o Muoi
Phụ  vụng về vỗ lưng , ca ca đưa khăn lụa lau nước mắt, đại tỷ  bên cạnh    mắng: 
 
“Nha đầu ngốc.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-ai-cung-bung-da-tham-sau/8.html.]
Khoảnh khắc ,  cuối cùng cũng hiểu tại    là con ruột của họ.
 
Bởi chỉ  một gia đình  những con  tâm tư sâu xa, thủ đoạn cao siêu như , mới  thể nuôi  một đứa như .
 
Một tiểu quận chúa,  thể an tâm mà ngốc nghếch suốt mười bốn năm,  đôi cánh bảo vệ của họ.
 
Từ hôm đó trở ,  quyết định  giả ngốc nữa.
 
Bởi vì  , dù  trở thành dáng vẻ thế nào, họ cũng sẽ luôn   , chống đỡ cho  cả bầu trời.
 
Ngày hôm , khi  còn đang nghĩ   để xuất hiện  mặt họ với một hình tượng   mới…
 
Vừa bước đến cửa đại sảnh,    thấy tiếng than thở vọng  từ trong phòng.
 
Là phụ mẫu đang thở dài.
 
Sau đó là tiếng ca ca và đại tỷ  cũng cùng thở dài theo.
 
“Phụ , mẫu , cuộc sống như thế  chán quá ,  là…  tạo phản ?”
 
“Đại tỷ, tỷ ở trong cung lâu , chẳng lẽ  cảm thấy  hoàng đế là  nhàm chán nhất  ?”
 
“Hay là… chúng …”
 
Mẫu   bất ngờ  bật dậy, phấn khích :
 
“Đã  một nữ nhi giả mạo …  là chúng  tìm thêm một nhi tử giả mạo nữa chơi ?”
 
 lúc đó, ngoài sân, một lão quản sự dắt theo một thiếu niên bước .
 
“Phịch” một tiếng, lão quản sự quỳ rạp xuống  mặt phụ mẫu ,   thành tiếng.
 
“Đại tướng quân! Phu nhân! Lão nô  tội với hai  a!
 
“Năm xưa  kẻ gian lừa gạt, xảy  một vụ tráo đổi nhi tử, đây mới thật sự là đứa con ruột của hai vị a…”
 
Ta  lặng  căn phòng…
 
- Hoàn văn -