Dọc đường xóc nảy, cuối cùng cũng trở về Sa Thạch Thôn.
Sa Thạch Thôn yên bình lâu giờ cũng trở nên náo nhiệt, đây mấy năm thấy xe cộ, giờ cũng xe ngựa .
Những bọn nhóc con thích xem xe nhất, thấy Giang Vãn Ninh và họ trở về, sớm kéo cổ họng chạy khắp hang cùng ngõ hẻm, la lớn.
“Trương Thanh Sơn thúc về .”
“Thịt heo kéo buổi sáng biến mất hết , xe trông vẻ là lương thực đấy.”
“Nương, mau , Trương Thanh Sơn thúc về .”
Trương Lý Chính tiếng gọi của bọn trẻ, vội vàng ló đầu , thấy lương thực chở về thì tít mắt.
“Thanh Sơn, thịt heo bán hết ?”
“Cha, bán hết .”
Trương Thanh Sơn đây lưng còng xuống, một phần là vì đói thể thẳng lưng nổi, giờ bụng đồ ăn, lưng cũng thẳng tắp.
“Con đổi hai thạch gạo thô, mau tới chia gạo.”
“Tốt!”
Nghe chia gạo, Sa Thạch Thôn ai nấy đều chạy nhanh, lấy nồi niêu xoong chảo nhà .
Cho đến khi từng bát gạo chia tới tay mỗi , họ mới cảm nhận sự chân thật.
Đôi tay thô ráp của họ chạm gạo nhận, ai nấy đều hớn hở: “Ôi chao, gạo thơm thật.”
“Chúng sẽ c.h.ế.t đói nữa .”
“Tối nay sẽ nấu một nồi cháo thật lớn.”
Người Sa Thạch Thôn chỉ chia lương thực, mà còn chia một ít tiền bạc, ai nấy đều hân hoan khôn xiết.
Không ngờ lương thực , còn thêm vài đồng tiền phòng .
Giang Vãn Ninh trở về chỗ họ tạm trú, nàng đưa cá mua cho Giang Lâm Xuyên.
“Cha, tối nay ăn cá.”
“Tuyệt vời!”
Giang Lâm Xuyên nhanh chóng tiến lên nhận lấy cá từ tay Giang Vãn Ninh, : “Sáng nay, thợ thủ công do Nghiêm Chưởng Quầy giới thiệu tới xem cách đắp nền móng , xem ngày, ba ngày nữa là ngày hoàng đạo, hôm đó khởi công là nhất.”
“Không thành vấn đề!”
Giang Lâm Xuyên nấu cơm, Đổng Xuân Mai dọn một cái ghế đưa cho Giang Vãn Ninh, còn đưa cho nàng một chén , một tay xoa bóp vai Giang Vãn Ninh.
“Ra ngoài cả ngày, mệt đúng .”
Giang Vãn Ninh Đổng Xuân Mai xoa bóp dễ chịu đến mức khẽ rên rỉ.
“Cũng gì, giờ so với lúc chạy nạn thì cuộc sống thoải mái hơn nhiều. Đợi nhà cửa xây xong, sẽ ngày ngày ở nhà sâu gạo, để Cha nương nuôi dưỡng .”
Đổng Xuân Mai cưng chiều khuôn mặt xinh của con gái, : “Không thành vấn đề, con gái cũng nên hưởng phúc .”
Nhìn thấy Tần Chiêu đang bận rộn theo Giang Lâm Xuyên bên , Đổng Xuân Mai nổi hứng thú, bà hạ giọng : “Ninh Ninh, con thấy Tần Chiêu thế nào.”
Giang Vãn Ninh nheo mắt mấy để tâm: “Tần Chiêu? Tần Chiêu mà.”
Nụ của Đổng Xuân Mai càng rạng rỡ hơn: “Ta cũng thấy , tên tiểu tử đó chăm chỉ, hợp ý với gia đình chúng .
Con xem, là chúng chiêu tế (tuyển rể ở rể) nhé?”
Giang Vãn Ninh lời của Đổng Xuân Mai cho giật : “Nương, gì hồ đồ thế.”
Tần Chiêu là con trai của Tần Lão Tướng quân, giờ phương Bắc đại loạn, chẳng lúc nào khoác giáp trận, thể ở đây lâu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-xuyen-khong-ta-mang-linh-tuyen-khong-gian-di-chay-nan/chuong-161.html.]
“Ta hồ đồ, thấy diện mạo phẩm chất đều là cực phẩm,”
Đổng Xuân Mai là từng trải, bà Tần Chiêu ý với Giang Vãn Ninh, chỉ con gái bà là đầu gỗ.
Giang Vãn Ninh dụi đầu Đổng Xuân Mai: “Nương, đừng bày chuyện mai mối lung tung, còn tròn mười sáu tuổi.”
“Ôi chao, con xem cái đầu óc của .”
Đổng Xuân Mai tới cổ đại lâu, ngày ngày ở cạnh một đám phụ nữ.
Không ngoài chuyện con gái nhà ai thế nào, con trai nhà ai , mấy lén lút hỏi thăm Đổng Xuân Mai rằng Giang Vãn Ninh chồng .
Thời cổ đại , cập kê quả thực thể kết .
Đổng Xuân Mai ưng những khác, chỉ Tần Chiêu trông vẻ tài giỏi, tệ.
Còn Thẩm Mặc Bạch đây trông vẻ quyền cao chức trọng, thể nào chiêu tế gia đình nông hộ của họ .
Bà sờ tóc con gái: “Là nghĩ sai , con gái vui vẻ là , dù lấy chồng, nuôi con gái cả đời cũng .”
“Hì hì, vẫn là Nương thương nhất.”
Bên , Giang Lâm Xuyên xử lý xong cá gọi vọng : “Con gái, tối nay ăn cá kho tương nhé.”
“Tuyệt vời!”
Ăn tối xong, hai cha con Giang Vãn Ninh ôm bụng tản bộ tiêu cơm, tiện thể mang cơm cho Đại cữu cữu Đổng Gia Cường.
Để đề phòng khoai lang xảy chuyện, lúc ở khu vực trồng khoai lang canh gác ngày đêm.
Nghe thể đạt sản lượng ngàn cân mỗi mẫu, thì thể coi nó như tổ tông mà thờ phụng.
Từ xa, Đổng Gia Cường thấy hai : “Ninh Ninh, phu, hai tới , mau, hai mau xem mầm khoai lang mọc kìa.”
“Ta xem thử, ngươi mau ăn cơm .”
Giang Lâm Xuyên xổm xuống xem, quả nhiên là một màu xanh biếc.
Đổng Gia Cường nhận lấy hộp cơm, mầm khoai lang mà chút mơ hồ: “Ta cảm thấy mầm mọc nhanh quá .”
Đều là những nông dân quanh năm cuốc đất, đây là đầu tiên Đổng Gia Cường thấy mầm cây phát triển nhanh đến .
Thông thường mất năm ngày để mầm cây bén rễ nảy mầm, khoai lang họ trồng giờ dài bằng một ngón tay.
Giang Lâm Xuyên xổm xuống, gạt đất xung quanh những mầm mới nhú.
Những mầm mỗi cây đều mập mạp, xanh tươi, trông đáng mừng.
Giang Lâm Xuyên khẽ thở dài: “Có lẽ là do lão thiên gia cũng thấy chúng sống quá kham khổ, nên ban phúc lành xuống cho chúng chăng.”
Nói xong lời , Giang Lâm Xuyên còn trịnh trọng vái lạy trời cao.
“Chúng chạy nạn từ phương Bắc đến đây, nếu trời cao phù hộ, chúng còn giữ mạng ?”
“Quả thật là !”
Đổng Gia Cường còn “thành kính” hơn Giang Lâm Xuyên, gã quỳ xuống đất, dập đầu lạy trời: “Cầu xin trời cao phù hộ!”
Giang Vãn Ninh lắc đầu, phụ nàng đây giờ cũng bắt đầu năng hồ đồ .
Cái gì mà trời cao phù hộ, chẳng là nhờ nàng tưới nước trộn lẫn Linh Tuyền Thủy mới hiệu quả như .
Nếu sợ dọa họ, nàng còn thể mầm khoai lang mọc nhanh hơn nữa.
Với độ dài hiện tại, nàng ước chừng ba ngày nữa, khi họ tổ chức nghi thức khởi công xây nhà xong, cũng là lúc bắt tay trồng khoai lang ươm mầm.
Đây chính là chìa khóa giúp dân làng ấm no!