Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 39: Bi kịch
Cập nhật lúc: 2025-11-05 10:18:37
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 39: Bi kịch
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Dù thế nào, Tang Yên cũng đồng ý với lời đề nghị .
Hạ Doanh việc cực nhanh, đợi nàng ăn xong cháo tổ yến, uống hết canh ngân nhĩ đậu đỏ, sức, ban chiếu chỉ, còn sắp xếp cho nàng ở thiên điện [1] của điện Thanh Ninh.
[1] Thiên điện: tẩm điện phụ của một điện, thường bên cạnh tẩm điện chính.
“Chúc mừng chủ tử. Ngự tiền nữ quan chính là ân sủng từng kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ tới nay.”
Bùi Mộ Dương theo , miệng ngớt lời chúc tụng.
Lời gã cũng chẳng sai, Hoàng đế hễ gần nữ sắc là bệnh, quanh nữ tử nào hầu hạ.
Mà giờ, Tang Yên là ngoại lệ duy nhất trong Hoàng cung .
“Ân sủng lớn như ,. ngươi thì cho ngươi đấy.”
Tang Yên chẳng mảy may d.a.o động, chỉ châm chọc một câu, thản nhiên xuống giường.
Còn Hoàng đế?
Tang Yên chỉ bảo “mệt ”, là chặn ngoài cửa luôn.
Bùi Mộ Dương đành chỉ đạo: “Vị chủ tử là mà Hoàng thượng để trong lòng. Từ nay các ngươi cẩn thận hầu hạ, chọc cho nàng vui, ai cũng cứu nổi các ngươi.”
“Dạ, thưa Bùi công công.”
Các cung nữ rối rít lên tiếng đáp .
Tang Yên chức “ngự tiền nữ quan” chỉ là cái danh, nhưng thấy nhiều cung nữ hầu hạ bên như , nàng vẫn thấy quen, bèn cho Bùi Mộ Dương lui, với các cung nữ: “Ta chỉ một yêu cầu, đừng mang chuyện riêng của ngoài. Nếu , các ngươi sẽ rời khỏi đây.”
Bị đuổi khỏi điện Thanh Ninh thường đồng nghĩa với việc điều Tân giả khố, nơi khổ cực nhất hậu cung.
Đó là nơi mà các cung nữ sợ nhất.
Một khi đó, thì đời coi như xong.
“Vâng. Cẩn tuân mệnh lệnh của chủ tử."
Các nàng lũ lượt quỳ rạp xuống đất.
Tang Yên thấy nhức đầu, phất tay cho họ lui, chỉ giữ Thu Chi.
Thu Chi cạnh giường, lo lắng : “Hoàng thượng rốt cuộc định gì ? Vừa ban cho tiểu thư nhiều ân sủng, chẳng cho tiểu thư lấy một danh phận. Người là thích tiểu thư thật lòng, chỉ vui đùa thôi?”
“Đừng đoán bậy nữa.”
Tang Yên cắt lời nàng , hạ giọng: “Không Hoàng thượng cho danh phận, là .”
Thu Chi: ". . ."
Thu Chi trợn to hai mắt, hóa là nàng hiểu lầm Hoàng thượng , nên mới thắc mắc: “Vì chứ? Làm sủng phi nương nương ?”
Tang Yên khép mắt , giọng uể oải: “Tốt chỗ nào? Dựa sắc mà hầu hạ khác, thể bao lâu? Dù cũng Hoàng cung, trở thành chim hoàng yến nhốt trong lồng vàng.”
Thu Chi ngẫm nghĩ, nửa hiểu nửa : “Tiểu thư cũng đúng. Hoàng thượng bây giờ quả thật thích tiểu thư, nhưng ai thể thích bao lâu? Nghĩ đến cảnh mấy hôm thôi mà vẫn còn sợ hãi. Nơi hoàng cung , vinh nhục, họa phúc. . . cũng chỉ trong một sớm một chiều.”
Câu cuối cùng của nàng chạm đúng tâm tư Tang Yên.
“Phải đấy. Hoàng cung , sóng ngầm hiểm trá, đầy rẫy những điều thể đoán .”
Mà nàng thì ghét cuộc sống bất như thế.
Chỉ cá mặn.
Thậm chí là mặc kệ tất cả.
thật khó.
Nàng chênh vênh giữa lý trí và cảm tình, tâm tình u uất khôn nguôi.
Sự bụng của Hạ Doanh dành cho nàng cũng khiến trong lòng nàng phủ thêm một tầng bóng tối.
Vì , khi dọn đến điện Thanh Ninh, tinh thần nàng vẫn uể oải, sức khỏe hồi phục chậm.
Còn Hạ Doanh thì triệu tập nhiều ngự y, còn hạ chỉ mời danh y khắp cả nước cung chữa bệnh cho .
Hắn nghĩ rằng nếu khỏi bệnh, thể ôm nàng, gần gũi nàng.
Tang Yên cho rằng chữa bệnh là để cùng nàng "tiến thêm một bước".
Không hiểu , rõ ràng đây nàng còn dám đề nghị phu thê sương sớm với , thế mà nghĩ đến chuyện thể “tiến thêm một bước”, thấy hoảng loạn.
Dù gì việc phong nàng nữ quan ngự tiền, chẳng qua cũng chỉ là kế hoãn binh của .
Giờ thì xem , chẳng bắt đầu gấp rút trị bệnh ?
Nếu khỏi bệnh. . . sẽ sủng hạnh nàng, cưỡng ép nạp nàng phi chăng? Sẽ bắt nàng sinh con ư? Hay sẽ yêu chiều những nữ nhân khác?
Quá nhiều điều như khiến khỏi sợ hãi, khủng hoảng yên.
Vì yêu mà sinh buồn rầu.
Vì yêu mà sinh sợ hãi.
Lúc , nàng vẫn còn tự lừa gạt chính , cho rằng bản từng động lòng với Hạ Doanh.
Còn Hạ Doanh thì chẳng chút gì về những nỗi lo trong lòng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nuoc-cau-ta-sinh-nhai-con-cho-hoang-de-benh-kieu/chuong-39-bi-kich.html.]
Hắn đang chuyên tâm chữa bệnh.
Cả điện Thanh Ninh ngày ngày tràn ngập đủ loại mùi thuốc.
Đắng, chát, tanh. . . hòa lẫn , lan khắp nơi, mùi vị quái gở.
Tang Yên ngửi lâu thành quen, đến mức trong mũi là mùi vị quái gở , ăn cơm cũng còn thấy ngon miệng.
Thêm đó, thời tiết nóng nực.
Ban đêm dùng nhiều băng lạnh.
Rốt cuộc nàng phát sốt cao.
Cơn sốt khiến việc trị bệnh của Hạ Doanh tạm dừng, cũng khiến tức giận: “Một lũ lang băm! Bệnh của trẫm các ngươi bó tay, giờ đến cả cơn sốt cũng hạ nổi. Giữ các ngươi còn ích gì?”
Các ngự y quỳ rạp đất, nơm nớp lo sợ đáp: “Hoàng thượng thứ tội. Thân thể Tang đại tiểu thư yếu ớt, thể dùng t.h.u.ố.c mạnh, chỉ thể. . .”
“Trẫm giải thích! Cho các ngươi nửa ngày nữa, nếu vẫn hạ sốt, thì về nhà lời trăn trối !”
Sát khí dấy lên.
Không ai dám cầu xin tha thứ.
Cả điện Thanh Ninh lập tức bao phủ trong bầu khí u ám tang thương.
Tang Yên gì hết.
Nàng mê man trong cơn sốt, trong mơ hồ về thế giới hiện đại ——
Bạn Tuyên Nhiêu đầy thương tích chạy căn phòng thuê của nàng, lóc : “Yên Yên, tớ sống nổi nữa. Thật đấy, sống mệt mỏi quá. Anh đ.á.n.h tớ. Còn đ.á.n.h cả con tớ nữa. Anh .”
Khi cô yêu , là , thậm chí như một vị thần.
Cô tôn thờ , yêu , nguyện ý vì mà hi sinh tất cả.
khi còn yêu cô nữa, sẽ trở thành cầm thú, thậm chí là ác ma.
Cô sợ , rời , nhưng sớm trói chặt thể thoát.
“Không thể ly hôn . Anh tiền thế, tớ chẳng gì . Yên Yên, tớ thật khi còn phát đạt. Khi , bao.”
Đàn ông tiền là hư hỏng.
Cô thể cần tiền, chỉ cần đàn ông nghèo khó, dịu dàng và yêu năm xưa.
“Đừng ngốc nữa.”
“Trong thẻ tớ năm vạn, mang con nơi khác sống .”
“Anh chẳng đàn bà bên ngoài ? Tớ sẽ để đàn bà đó dạy một bài học.”
Cô đem một nửa tiền tiết kiệm từ công việc cho bạn, lấy thêm mấy vạn, cải trang tiếp cận tiểu tam, bạn với cô , xúi cô m.a.n.g t.h.a.i để giành chỗ, khiến gã đàn ông ly hôn.
Mọi việc tiến triển thuận lợi.
gã đàn ông phát hiện âm mưu .
Hắn chỉ trong nhà cờ đỏ ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới.
Cô phá vỡ kế hoạch của .
Hắn tức giận, khiến công ty sa thải cô.
Rồi cho bắt bạn cô về.
Đánh gãy chân cô .
Bạn hóa điên, cầm d.a.o đ.â.m c.h.ế.t .
Gã đàn ông c.h.ế.t .
Bạn cũng tự vẫn.
Tài sản họ hàng chia chác sạch trơn.
Chỉ còn đứa con xem như gánh nặng ai cũng chê.
Cô lo liệu tang lễ cho bạn, nhận nuôi đứa trẻ.
Nuôi trẻ nhỏ thật sự quá tốn kém.
Cô, một nhân viên quèn chỉ thể việc, tăng ca ngừng.
Cho đến khi c.h.ế.t vì việc quá sức, cô vẫn cảm thấy an lòng: đứa trẻ ngoan ngoãn, mới mười bốn tuổi, với tiền đó chắc cũng đủ sống yên bình đến khi trưởng thành.
Còn khi trưởng thành thì . . .
Xin , năng lực cô hạn, chỉ thể giúp tới đây
“Tuyên Nhiêu. . . tớ còn nợ nữa. . .”
Cô mê, nước mắt rơi.
“Gì cơ?”
“Nàng gì ?”
“Tang Yên?”
Tiếng ồn ào của nam nhân vang lên bên tai.
Tang Yên choàng tỉnh, mở mắt thấy Hạ Doanh, ngơ ngác câm lặng: mơ thấy chuyện xa xưa đến ? Bi kịch của bạn là nhắc nàng điều gì? Rằng nếu chìm tình yêu, nàng cũng sẽ bất hạnh ?