Sở Thành Hỉ vẫn đặt  ở vị trí cao, hôm nay ngay cả  mặt môn chủ Phi Vân chân nhân, cũng  kiềm chế là bao.
 
Ông  thật sự  ngờ, đứa con gái luôn ngoan ngoãn  lời   đưa ông  về  trần thế.
 
Không, ông   thể  về.
 
Ông   là tiên trưởng,  về trần thế  gì? Biết  những  trong làng đó  lượt qua đời, ông   càng sợ hãi cái chết.
 
"Đại Nha!" Sở Thành Hỉ hét lên một tiếng, nước mắt già lưng tròng: "Chẳng lẽ con   nhận phụ mẫu nữa ? Con nhẫn tâm đến , chỉ vì chút chuyện nhỏ mà đuổi phụ mẫu  sinh thành dưỡng d.ụ.c  ,  con  thể bất hiếu như thế?"
 
Sở Thành Hỉ trong lòng    bình tĩnh như vẻ ngoài, lúc   đang hoảng loạn vô cùng, cảm thấy  những việc  vượt ngoài tầm kiểm soát của .
 
"Đại Nha,  thật hối hận  sinh  con." Dương Phượng Hương cũng bắt đầu  lóc kể lể,  đủ thứ   của Thiên Nhạn,   kể ngày xưa  đối xử  với nàng như thế nào.
 
Người ngoài   ngọn ngành,  lẽ sẽ thật sự cảm thấy Thiên Nhạn là kẻ vong ơn bội nghĩa.
 
 , nguyên chủ quả thực   Thiên Tôn chân nhân mang  từ lúc năm tuổi.
 
Thế nhưng, nàng là cực phẩm lôi linh căn,  dễ  tu sĩ phát hiện, tại   đến năm tuổi mới  mang ?
 
Đó là vì ngay từ khi sinh  nàng   Thiên Tôn chân nhân phát hiện, ông  hạ cấm chế   nàng để che giấu thiên phú,  đó còn cho hai lão già  vô  lợi lộc.
 
Nếu   , với tư tưởng trọng nam khinh nữ của hai  , dù  g.i.ế.c c.h.ế.t nàng thì cuộc sống cũng chẳng dễ chịu gì, chắc chắn còn khổ sở hơn cả Sở Tiêu Nguyệt lúc nhỏ.
 
Có những tư tưởng   nhồi sọ từ bé, dù cho Thiên Tôn chân nhân   rõ sự thật, nguyên chủ vẫn  thể thoát  .
 
Tính tình nàng vốn   nuôi dạy thành ôn hòa, thật thà, khác biệt  lớn với tính cách của Thiên Nhạn. Trong việc xử lý tình cảm, nàng    giỏi, cuối cùng vẫn  tình , huyết thống và những trải nghiệm thời thơ ấu trói buộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/chuong-181.html.]
 
Kết cục là  thiên lôi đ.á.n.h chết, còn gián tiếp hại t.h.ả.m sáu  tử của .
 
"Các  vi phạm chính là quy củ của tông môn." Thiên Nhạn lạnh lùng buông một câu: "Đi thôi."
 
Dương Phượng Hương  bệt xuống đất  rống lên, định ăn vạ: "Đồ con gái bất hiếu,    sinh  một đứa bất hiếu như ,  chút bản lĩnh là ghê gớm lắm , bây giờ   đuổi cả phụ mẫu ruột . Mọi  mau đến xem , xem con nhỏ bất hiếu  trông như thế nào. Uổng công  và lão già lúc  đối xử  với nó, nó    nhớ đến ân tình…"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
 
"Sư phụ." Diệp Hoài Phong tiến đến bên cạnh Thiên Nhạn, cúi  ghé  tai nàng  nhỏ: "Họ ồn ào quá, để con đ.á.n.h ngất họ nhé,  ?"
 
"Được."
 
Đệ tử chủ động lấy lòng,  còn là  tử ưu tú nhất của , Thiên Nhạn dĩ nhiên sẽ  từ chối, hai   quả thực   ồn.
 
Diệp Hoài Phong xoa xoa nắm tay, hai bước tiến đến  mặt vợ chồng Sở gia. Một  thì cúi gằm mặt im lặng,   thì lớn tiếng  lóc, cốt để thu hút thêm nhiều  đến xem náo nhiệt, chỉ trích Thiên Nhạn.
 
Thế nhưng họ  tính sai một điểm, đây   là trần thế, đây là giới tu luyện,  còn đang ở  chủ phong của Huyền Nguyệt Môn. Ngay khi họ bắt đầu gào , Phi Vân chân nhân  bố trí một trận pháp cách âm.
 
Họ  gào đến rách cổ họng cũng sẽ   ai đến xem náo nhiệt.
 
Hơn nữa,  chủ phong ,   ai cũng  thể  xem náo nhiệt .
 
Phi Vân chân nhân như đang  hai kẻ ngốc, thấy Diệp Hoài Phong  qua cũng   ý định can thiệp, chuyện  sư  Thiên Nhạn sẽ xử lý  thôi.
 
 ông cũng  ngờ, Diệp Hoài Phong mặt trầm như nước, hai quyền  đ.á.n.h ngất hai vợ chồng Sở gia.
 
Trước khi ngất , hai  họ vẫn còn vẻ mặt  thể tin nổi.
 
Sở Tiêu Nguyệt vốn   dám động đậy, giờ  càng  dám, còn lùi  phía  một chút.
 
Nàng  cẩn thận nhớ , hôm nay    gì đắc tội với Sở Thiên Nhạn, trong lòng mới  thả lỏng.