"Sư phụ…"
 
Sau khi Thiên Nhạn  một  nữa giúp Diệp Hoài Phong kích thích linh căn xong,   mềm nhũn , chợt nhớ đến một chuyện  quan trọng, chuyện   nhất định  nhanh chóng  rõ với sư phụ.
 
Thiên Nhạn thắc mắc: "Sao ?"
 
"Là…" Mặt Diệp Hoài Phong đỏ bừng lên,  cũng   trẻ con, chuyện thế  thật khó mở lời. Nếu  cứ  thẳng , nhắc sư phụ chú ý đến nam nữ hữu biệt,  thể sẽ  sư phụ phật lòng.
 
 nếu  ,   sợ  ngày sư phụ vốn  rành chuyện nam nữ, sẽ gặp  kẻ kẻ háo sắc và    ức hiếp, lúc đó thì   ?
 
Diệp Hoài Phong cảm thấy  thật sự lo đến bạc cả đầu.
 
"Con thấy  khoẻ ở  ?" Thiên Nhạn  tới, nắm lấy cổ tay Diệp Hoài Phong, một luồng linh lực ôn hòa chui  cơ thể   một vòng,  phát hiện  gì bất thường.
 
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Diệp Hoài Phong cuối cùng cũng khó khăn mở miệng: "Sư phụ,    nam nữ hữu biệt  ạ?"
 
"Dĩ nhiên là ." Thiên Nhạn liếc thấy  đang nắm cổ tay Diệp Hoài Phong, liền bừng tỉnh: " con đang  bệnh, vi sư giúp con kiểm tra  thể, khó tránh khỏi sẽ  chút tiếp xúc  thể. Trong mắt một đại phu,   nam nữ, chỉ  đại phu và  bệnh."
 
Diệp Hoài Phong: "…" Hắn    chuyện .
 
"Sư phụ, con    chuyện …"
 
"Vậy thì là chuyện nào?" Thiên Nhạn sớm   vị đại  tử  tâm tư tương đối phức tạp, nghĩ nhiều, suy tư nhiều, trong tu luyện thì vô cùng thông minh.  thỉnh thoảng, nàng cảm thấy  sẽ phạm  sai lầm ngớ ngẩn.
 
Có lẽ là ở  mặt trưởng bối như nàng,  ít nhiều  chút e dè.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/chuong-187.html.]
"Sư phụ,   nếu con  hôn mê,   cần giúp con  quần áo nữa, con   trẻ con." Diệp Hoài Phong cuối cùng cũng lấy hết can đảm   lời  ,  phát hiện sắc mặt Thiên Nhạn  chút kỳ quái, chẳng lẽ sư phụ  hiểu ?
 
Thiên Nhạn vỗ vỗ vai Diệp Hoài Phong: "Hoài Phong, nỗi băn khoăn của con, vi sư vẫn hiểu . An tâm ,    giúp con  quần áo, là tam sư  của con, tắm rửa  quần áo đều là nó ."
 
"Thế , con  an tâm ?"
 
Diệp Hoài Phong ngây ,   sư phụ ?
 
Vẻ mặt  ảo não, cũng đúng, sư phụ   thể  hiểu gì . Bão Nguyệt Phong   chỉ  sư phụ và các sư , còn  sư  nữa mà.
 
"Vậy thì  …" Diệp Hoài Phong   nên lời,   sự thật, trong lòng ngược  càng thêm kỳ quặc, nhưng nhất thời    cảm giác kỳ quặc đó là gì,  chút nghẹn uất.
 
"Hôm nay con  hôn mê, tự  đến suối nước nóng ngâm nửa canh giờ , bên đó   cho  bỏ sẵn linh d.ư.ợ.c . Cứ tuần  như   nửa năm, linh căn sẽ  cải thiện rõ rệt. Nếu  đoán  sai, một năm là đủ để chữa trị xong linh căn của con."
 
Linh căn  thể chữa trị, Diệp Hoài Phong vẫn  vui mừng, cuối cùng cũng nhận  một tin chính xác. Chút  tự nhiên ban nãy, nháy mắt   ném   đầu.
 
"Con   sư phụ, con  ngay đây."
 
Diệp Hoài Phong kéo lê  thể nặng nề và  chút đau đớn  về phía suối nước nóng của Bão Nguyệt Phong,  đường  cực kỳ chậm.
 
Sư phụ còn     sẽ  còn đau đến ngất ,  cách khác là  còn  lúng túng  sư phụ ôm  nữa.
 
Rõ ràng là một chuyện , sẽ    khác  thấy cảnh tượng mất mặt đó nữa.
 
Vậy mà    chút mất mát.
 
Diệp Hoài Phong sờ sờ vị trí lồng ngực, chính nơi   trống rỗng, cảm giác như  bỏ rơi.
 
Vẻ mặt Diệp Hoài Phong cứng , cảm thấy gần đây  thật  . Chỉ là trong chốc lát,   thể hiểu rõ đây là chuyện gì