Thiên Nhạn du ngoạn bên ngoài hai năm, cuối cùng  tìm   ít linh d.ư.ợ.c để luyện chế Tạo Linh Đan cực phẩm, ngoài  còn thu thập  đủ loại bảo vật, xem như thắng lợi trở về.
 
Khi chuẩn   về Huyền Nguyệt Môn, nàng định bụng đến Hạnh Hoa thôn xem thử.
 
Không  hai lão già  thế nào , nếu nàng đoán  sai, cuộc sống hẳn là chẳng  gì.
 
Vài ngày , Thiên Nhạn đạp phi kiếm lơ lửng  bầu trời Hạnh Hoa thôn, từ từ bay đến nhà cũ của Sở gia.
 
"Lão già, chúng  còn  thể đợi  Bình Dụ đến đây ?" Giọng Dương Phượng Hương vô cùng tuyệt vọng, bà  trông già đến   hình , phảng phất như  thể c.h.ế.t  bất cứ lúc nào.
 
Sở Thành Hỉ trông cũng  khác là bao, da dẻ nhăn nheo đến độ     dáng vẻ ban đầu. Tính  thì hai   cũng  gần mấy trăm tuổi. Với thiên phú cực kỳ kém cỏi của họ,  thể sống lâu như   là may mắn hơn  nhiều .
 
Thần thức của Thiên Nhạn lướt qua cơ thể hai , quả nhiên là   đào mất linh căn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
 
Trên  họ  tiên thương, đều là vết thương cũ, rõ ràng là   đ.á.n.h từ  lâu  đây.
 
Đôi mắt đục ngầu của Sở Thành Hỉ đột nhiên sáng lên, dường như là vì  thấy tên Sở Bình Dụ, ông  cao giọng: "Bà già, chúng  nhất định  gắng gượng đến khi Bình Dụ xuất quan. Chờ Bình Dụ đến tìm chúng , nhất định  g.i.ế.c c.h.ế.t con bé bất hiếu Đại Nha . Sao nó dám đào linh căn của chúng , còn quất chúng  nữa. Bình Dụ hiếu thuận như , nhất định sẽ báo thù cho chúng ."
 
" , chúng  nhất định  chờ Bình Dụ trở về." Dương Phượng Hương cũng nhen nhóm hy vọng, bộ dạng hung tợn, giống như một mụ phù thủy già: "Chờ Bình Dụ , nhất định  bảo nó đ.á.n.h c.h.ế.t con nhãi bất hiếu đó."
 
Thiên Nhạn kiểm tra  thể hai  , cảm thấy họ  chống đỡ  bao nhiêu năm nữa.
 
Có thể sống đến bây giờ, cũng là do Sở Tiêu Nguyệt  hạ tử thủ. Sở Tiêu Nguyệt hẳn là hận hai   đến tận xương tủy, để họ sống là vì còn  tác dụng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/chuong-189.html.]
Sở Tiêu Nguyệt cuối cùng vẫn là  tính kế nàng, nàng  ngay đối phương sẽ bày  trò  mà.
 
Những trải nghiệm thời thơ ấu của Sở Tiêu Nguyệt  , nhưng  đáng trách  là hai lão già  và cả Sở Bình Dụ,  liên quan gì đến nguyên chủ.
 
Ngược  chính vì  nguyên chủ, Sở Tiêu Nguyệt mới   sống những ngày khổ cực đó nữa. Nếu cứ ở  Hạnh Hoa thôn , e rằng sớm   gả  .
 
Với tính cách trọng nam khinh nữ của hai lão già , cuộc sống của nàng  sẽ  khá hơn, mà  gả cho cũng chẳng    gì.
 
Sở Tiêu Nguyệt  hổ là  nhà  sinh , đều là lũ bạch nhãn lang (kẻ vong ơn bội nghĩa), thù dai mà  nhớ ơn.
 
Thiên Nhạn đ.á.n.h hai pháp quyết, ẩn   ,  mới bay xuống sân. Đi một vòng xung quanh, nàng tìm thấy thứ  ,  chút do dự mà ngự kiếm rời .
 
Dương Phượng Hương đột nhiên ngẩn ,  quanh quất trong sân.
 
"Bà già  cái gì đó? Mau chuẩn  cỏ heo , cuộc sống  khá hơn  là trông cả  con heo trong nhà đấy." Sở Thành Hỉ dựa  ngưỡng cửa, gõ gõ tẩu thuốc, nhắc nhở Dương Phượng Hương đang ngẩn , cho rằng bà  định lười biếng.
 
Dương Phượng Hương vội vàng đáp lời, tiếp tục thái cỏ heo.
 
Bà   kiên trì, Bình Dụ sẽ trở về đón bà , đến lúc đó nó sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con nhãi bất hiếu c.h.ế.t tiệt .
 
Nghĩ đến điều , Dương Phượng Hương thái cỏ heo cũng dùng sức hơn, phát  tiếng loảng xoảng.
 
Sở Thành Hỉ vẫn  dựa  ngưỡng cửa, hút thuốc, ảo tưởng về ngày Sở Bình Dụ trở về.
 
Khi Thiên Nhạn ngự kiếm đáp xuống Bão Nguyệt Phong, nàng thấy Diệp Hoài Phong đang  ở đầu gió,  tử  của nàng  tu luyện ở đây.
 
Diệp Hoài Phong cảm nhận   thở quen thuộc, lập tức mở mắt , quả nhiên thấy  bóng hình khiến  ngày đêm mong nhớ.