Mạnh Tưởng Tưởng và Tưởng Hằng Lượng cuối cùng vẫn  đuổi kịp Thiên Nhạn, cô chạy thật sự quá nhanh.
 
Thiên Nhạn thực  ngay từ thế giới đầu tiên  phát hiện, khi cô xuyên   thể của nguyên chủ,  chỉ  thể nhận  kỹ năng của nguyên chủ, mà còn  thể mang theo thiên phú của bản .
 
Ví dụ như, sức mạnh vô cùng lớn và tốc độ.
 
Thực  tốc độ hiện tại  tương đối chậm, dĩ nhiên đối với  khác vẫn là phi thường nhanh.
 
Cô chuẩn  chạy vài vòng quanh ngọn núi bao quanh cả làng, mỗi ngày chạy vài vòng,  tìm một nơi thanh tịnh để đ.á.n.h quyền, rèn luyện  thể, tu luyện nội công gì đó,  thể cải thiện   thể chất.
 
Nếu  đồng ý với cô bé , cô dĩ nhiên cần  nỗ lực một chút, để  thể  khỏe mạnh gầy xuống.
 
Tưởng Hằng Lượng và Mạnh Tưởng Tưởng quả thực  đuổi kịp Thiên Nhạn, nhưng  đó họ phát hiện Thiên Nhạn đang chạy vòng quanh ngọn núi bao quanh làng, dường như thật sự đang giảm béo.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
 
Thế là, họ liền  một chỗ để .
 
Thiên Nhạn lười quan tâm đến họ, họ thích  thì .
 
"Cô bé mập  chạy lâu như   mệt ?" Tưởng Hằng Lượng : "Đây  là vòng thứ ba ."
 
Mạnh Tưởng Tưởng  một bên,  chút nhàm chán: "Người thành phố đến, thấy mới lạ thôi, những cô mập ồn ào đòi giảm béo, cuối cùng phần lớn đều thất bại. Nếu , cô  cũng sẽ  ăn đến béo như ."
 
"Căn cứ  tư liệu điều tra  đó, cô  mập lên   là vì ham ăn biếng , ăn vặt  cơm, ăn xong  ngủ." Tưởng Hằng Lượng : "Quả thực là nuôi như heo,  mập mới lạ. Đám nhà giàu  cũng  chắc  , ít nhất là   dạy con."
 
"    ,  béo nữa cũng  gia sản kế thừa  hết,  một cô mập ăn no chờ c.h.ế.t, còn sướng hơn chúng , những  bình thường ,  nhiều." Mạnh Tưởng Tưởng : "Trên thế giới   gì  công bằng, xem những đứa trẻ trong làng  , học hành cũng  nỗ lực, nhưng chúng      như cô ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/chuong-230.html.]
"Cho nên , đầu thai đúng là cả một nghệ thuật." Tưởng Hằng Lượng cảm thán, đột nhiên   nhớ  theo thời gian tính toán , Thiên Nhạn hẳn là  chạy qua đây : "Sao cô   qua?"
 
Mạnh Tưởng Tưởng: "Có   về  ?"
 
"Vậy chúng  về xem thử." Cứ ở đây mãi cũng  nắng, họ đều  chút  chịu nổi, đúng là hành xác.
 
Thiên Nhạn lúc   tìm  một nơi tương đối thanh tịnh, định bụng ở đây đ.á.n.h quyền.
 
Chỉ chạy bộ để giảm béo quá chậm, luyện công tiêu hao sẽ nhanh hơn  ít. Đặc biệt là tu luyện nội công kết hợp với ngoại công, châm cứu nữa thì chắc chắn sẽ  nhanh.
 
Nội công thì, cô sẽ tu luyện  buổi tối lúc ngủ.
 
Hôm nay  tiên ở đây khởi động, chuẩn  cho kế hoạch giảm béo ngày mai.
 
Đánh xong một bài quyền,   Thiên Nhạn   một  mồ hôi, cả  đều nhẹ nhõm hơn  nhiều. Cô  đầu   khu rừng núi , thấy trời  về chiều, cô định bụng trở về, đột nhiên  thấy  tiếng động từ trong rừng truyền đến, hình như là tiếng ?
 
Cô chuyển bước chân,   trong rừng.
 
Tai mắt cô tinh tường, dù âm thanh đó   xa, vẫn  thấy , liền  theo.
 
Không bao lâu, âm thanh đó ngày càng gần. Khi  đến gần một vách đá, cô  thấy một bàn tay đang bám  mép vách đá, bàn tay bám  đó  trở nên trắng bệch, rõ ràng  kiên trì hồi lâu.
 
Thiên Nhạn  dám chậm trễ, nhanh chóng chạy qua, một tay nắm lấy bàn tay sắp buông  đó, nhẹ nhàng kéo  đó lên. Do quán tính, trọng lượng của  đó suýt  cô ngã, cô vội vàng hất  đó  ngoài.
 
Thiếu niên  ném  bụi cỏ: "…"
 
Thiên Nhạn  đến  mặt thiếu niên,  xuống : "Cậu   chứ?"
 
Cô chợt nhớ  một chuyện, trong lúc tổ chương trình ghi hình  xảy  một bi kịch.