Phải cầu nguyện mỗi tối.
Đến bây giờ, khi  tiếng chuông điểm giờ, tai  vẫn văng vẳng tiếng lảm nhảm cầu nguyện của những kẻ đ/iên rồ đó.
Những  trông coi    vẻ ngoài khác thường, rảnh rỗi  đem    trò tiêu khiển, tháo mặt nạ của , ép  xuất hiện  mắt  .
Cảm giác đó, chẳng khác nào  l/ăng t/rì từng tấc một.
Những  trông coi dùng  thủ đoạn ép   chuyện,   chế giễu giọng  của .
 
"Nếu   kẻ /ên,  mày  lớn lên như , giọng  vẫn như , mày sinh    bình thường . . ."
"Mày chính là  bệnh."
"Rồi  ngày mày sẽ mất kiểm soát thôi."
. . .
   mất kiểm soát, bình tĩnh lên kế hoạch, từng bước thận trọng, tỉnh táo trốn thoát khỏi viện điều dưỡng.
 
Trong viện điều dưỡng   gì cả, nhưng   nhiều sách,  bộ là do những  giàu  quyên góp, họ vì  chi/ếm đ/oạt tài sản gia đình, phí hết tâm sức đưa   ,    ngừng quyên tiền, quyên sách, quyên thiết , tưởng rằng  như  là  thể thoát khỏi sự phán xét  khi c/hết.
Chỉ là, ngoài "Kinh Thánh", những cuốn sách khác đều  bóng tối che lấp, bám một lớp bụi dày,  ai động đến.
Trớ trêu , những gì  học  trong phòng  của viện điều dưỡng,  nhiều hơn  nhiều so với những gì cha   dạy .
Sau khi trốn thoát khỏi viện điều dưỡng,     nhiều nơi, khắp châu Âu, học   nhiều thứ, sáng tác nhạc, thuật  tiếng bụng, ảo thuật, chơi đủ loại nhạc cụ.
Lại học  kỹ thuật gi/ết  bằng dây thòng lọng ở Ấn Độ,  dân địa phương gọi là "vòng thòng lọng Punjab".
 
Cuối cùng, định cư ở cung điện Mazandaran.
Quốc vương Ba Tư coi  là tri kỷ, hết lời khen ngợi thủ pháp g/iết  m/áu lạnh t/àn n/hẫn của ,  trọng thưởng cho hành vi cải tạo cung điện của .
Hắn  tài năng khủng khiếp trong kiến trúc, tự tay biến cung điện thành một mê cung cơ quan đáng sợ.
Trong cung điện đó, quốc vương  thể   tự do như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện,   đột nhiên biến mất.
 
Cung điện khắp nơi đều là cơ quan, đường hầm, cửa sập bí mật,  ai  quốc vương rốt cuộc ẩn  ở .
Đó là những ngày  sống giống con  nhất, cho đến khi quốc vương bắt đầu dè chừng trí tuệ của , lo lắng    khác lợi dụng,  lệnh x/ử t/ử  và tất cả những  từng  việc cho .
Một  Ba Tư mà  từng giúp  cứu .  đối phương  dám giữ   bên cạnh, chuyển tay cho một  quản lý gánh xiếc, hy vọng gánh xiếc  thể đưa  trốn thoát khỏi đây.
 
Hắn   chuyện nữa, bởi vì ngôn ngữ là vô dụng, sẽ   đổi bất cứ điều gì. Mọi  chỉ   những gì   , chỉ  thấy những gì   thấy.
Quan trọng nhất, mỗi   cất tiếng, tai   văng vẳng tiếng của những  trông coi viện điều dưỡng…
"Nếu   kẻ /ên,  mày  lớn lên như , giọng  vẫn như , mày sinh    bình thường . . ."
Vẻ ngoài của  là nỗi nh/ục n/hã, giọng  của  là nỗi n/hục n/hã.
 
Mặc dù Bạc Lỵ  bao giờ đ/ánh giá giọng  của , nhưng mỗi   mở miệng, cô đều nổi da gà.
Cô là  tham sống sợ ch/ết, chỉ cần  thể sống sót,  thể nịnh nọt bất cứ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-17-2.html.]
Hắn  cần  nương tay với cô.
Ngày hôm đó, cô tưởng   rời , thực   vẫn ở trong phòng, ngay bên cạnh cô,  tay là con d/ao g/ăm sắc bén, sẵn sàng đ/âm  lưng cô bất cứ lúc nào.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô đột nhiên cởi áo sơ mi và quần dài,   chiếc váy in hoa dài.
Dù   sớm  cô là con gái, cảnh tượng đó vẫn gây chấn động vượt xa sức tưởng tượng của .
 
editor: bemeobosua
 
Cô trắng trẻo, như làn sóng trắng xóa tràn  mắt .
Phản ứng đầu tiên của  là dời ánh mắt . , khắp nơi đều là cô. Đầu gối trắng nõn, bắp chân trắng nõn, mắt cá chân trắng nõn, ngón chân trắng nõn.
Một cảm xúc khó tả dâng trào lên cổ họng .
Tim  đập dữ dội, một  nữa nếm trải mùi vị khó chịu, da đầu tê dại, mắt đau nhức, lông tóc dựng , như thể nuốt  một chất lỏng âm u và trơn nhờn nào đó, ngay cả nhịp tim cũng trở nên dính dớp.
 
Ban đầu,  nghĩ rằng ngày hôm đó   g/iết cô là vì   thấy những thứ  nên .
Tuy nhiên, thời gian trôi qua từng ngày, cô  hề để lộ  những phần trắng đó nữa, nhưng  vẫn   tay.
Cô thiếu cảnh giác, bất cứ ai cũng  thể theo  cô.
Khi cô và Boyd  nhà hát xem biểu diễn,  vốn định g/iết cô, nhưng  hiểu , cuối cùng  c/ắt đ/ứt ngón tay của Boyd.
Có lẽ   lý do gì.
 
Hắn chỉ đơn giản là ghét những kẻ  màu như  đây.
Những ngày ,  như chơi đùa với con mồi đang vùng vẫy dữ dội trong bẫy, từng bước áp sát cô, cho đến khi cô  còn đường lui.
Hắn luôn nghĩ, ngày mai sẽ g/iết cô, nhưng   luôn trì hoãn đến ngày hôm .
Vài ngày ,  cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Rồi  ngày cô sẽ ch/ết  tay , tại    là bây giờ?
Hắn từ phía  tiếp cận cô, lạnh lùng  bóng dáng  từng tấc nuốt chửng cô, lưỡi d/ao nhẹ nhàng lướt  cổ trắng nõn của cô.
 
Boyd cũng từng chạm  cổ cô.
Cô thật  phòng , ai cũng  thể chạm  yết hầu yếu ớt của cô.
Phát hiện  khiến . . . tức giận.
Trong vài giây, h/am m/uốn tấn công như nước sôi, chảy nhanh trong mạch m/áu , phát  tiếng sột soạt gấp gáp bên tai .
 khi  thấy vẻ sợ hãi, hoảng loạn, mồ hôi lạnh chảy ròng của cô, ý nghĩ đầu tiên trong đầu   là ôm lấy cô.
 
Trước đây khi cô sợ hãi, luôn ôm lấy .
Hắn tưởng cô   thuần hóa  thành công, dù trong tình huống cực đoan đến , cô cũng sẽ dùng cái ôm và nụ hôn để trấn an, nắm lấy .
Ai ngờ, khi  thực sự  g/iết cô,  đầu tiên tạo  phản xạ  điều kiện  chính là .