Thế nhưng nghĩ đến việc   mỗi ngày   từ  biến  một đống quần áo giày dép, Bạc Lỵ cũng đành mặc kệ.
Nếu  thế giới  thực sự  sức mạnh siêu nhiên, thì chắc là    .
Bạc Lỵ  tiên  một lá thư gửi cho các cảnh sát viên, mời họ đến xem buổi biểu diễn tối nay,    một lá thư khác gửi cho mấy vị quý ông từng phản đối kịch liệt nhất, mời họ đến để "thử lòng dũng cảm".
Bạc Lỵ thừa nhận, lá thư thứ hai ít nhiều cũng mang chút â/n o/án cá nhân.
Ai bảo họ ban đầu cứ mở miệng là "phụ nữ kiến thức nông cạn" chứ?
 
Viết xong hai lá thư, Bạc Lỵ cũng  rảnh rỗi,   thêm một bài báo, dự định nhờ giám đốc tòa soạn đăng lên trang nhất.
Tiêu đề bài báo càng thiếu đạo đức:
"Buổi biểu diễn 'Rạp xiếc của cô Clermont' sắp bắt đầu,  gửi lời mời đến ông A, ông B, ông C,   họ  sẵn lòng đến thử lòng dũng cảm ?"
Tuy  chỉ đích danh, nhưng New Orleans chỉ lớn đến , giới thượng lưu  là một vòng tròn nhỏ bé  thể nhỏ hơn.
Hiếm khi các quý ông  chuyện phiếm về phụ nữ, nên bài báo   đăng lên, gần như tất cả  dân đều  ông A, ông B, ông C là ai.
 
Lúc , một chuyện kỳ lạ hơn  xảy .
Có một cảnh sát viên  công khai tuyên bố: 
"Hiệu ứng biểu diễn của 'Rạp xiếc của cô Clermont' thật đáng kinh ngạc, nhưng những   khả năng chịu đựng tâm lý kém,  nhất đừng nên  xem, nếu  hậu quả tự chịu."
Như một hòn đá ném xuống gây  ngàn lớp sóng.
Đi  phố, đàn ông, phụ nữ, trẻ con, những kẻ lêu lổng, đều đang bàn tán về buổi biểu diễn sắp bắt đầu; trong phòng hút thuốc, các quý ông cũng thì thầm bàn tán về thử thách lòng dũng cảm của rạp xiếc.
Trong  thời gian nghỉ giữa các buổi tiệc và  hội, các quý cô cũng tò mò, liệu ba vị quý ông  rốt cuộc  thể vượt qua thử thách lòng dũng cảm .
 
Điều khiến   ngứa ngáy trong lòng nhất là, rốt cuộc  xảy  chuyện gì mà  khiến một cảnh sát viên   những lời như ?
Tối hôm đó, ba cảnh sát viên ký thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm,   một cái, đút tay  túi quần,     bước .
Bạc Lỵ choàng áo choàng đen,  theo  họ.
Họ dùng ánh mắt của một nhà phê bình, đ/ánh giá những bày trí xung quanh và đưa  những lời bình khắc nghiệt:
"Cô Clermont,  thấy cái bày trí ,  thể  cho đáng sợ hơn một chút, cô thấy ?"
 
"  xem  ít các buổi trình diễn d/ị d/ạng, cách bố trí của  khác đáng sợ hơn nhiều, kiểu biểu diễn của cô tuy mới lạ, nhưng xem lâu vẫn sẽ cảm thấy nhàm chán."
"Xin đừng bận tâm chúng   thẳng," một cảnh sát viên :
 "Chúng  mong  buổi biểu diễn của cô thành công nên mới  . Nếu chúng   mong cô thành công, nhận một trăm đô la đó  là  thể   ."
Bạc Lỵ mỉm  hiền lành: "  bận tâm."
Khi  đến tầng hai, một trong  các cảnh sát viên bắt đầu cảm thấy buồn chán: "Diễn viên  ? Chẳng lẽ cứ thế   thẳng thôi ?"
Thực  mới chỉ hai phút trôi qua.
 
Bạc Lỵ nhớ  , đây là cảnh sát viên bĩu môi , tên là Henry, tính cách thô lỗ, hiếu chiến như gà chọi.
"Thôi ," Henry : "Vì tiền, nếu  phóng viên hỏi chuyện ,  vẫn sẽ giả vờ  dọa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-31-2.html.]
Bạc Lỵ   gì.
Cô  theo cách Erik  dạy, ẩn   bóng tối.
Henry  nhận  câu trả lời,  đầu  ,  thấy Bạc Lỵ, nhún vai, tiếp tục  thẳng.
Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Bạc Lỵ từng đưa cho  một tấm thẻ bài,  cho là vai diễn của .
Henry liếc mắt một cái,  vứt sang một bên, nhân vật   đóng,  là một phụ nữ d/ị d/ạng.
Điều  khiến  ghê tởm vô cùng.
Giống như những  đàn ông khác, Henry cũng coi thường phụ nữ,   phụ nữ  mở rạp xiếc, phản ứng đầu tiên là  khẩy.
 
editor: bemeobosua
 
Nếu  vì một trăm đô la đó, ai thèm đến xem buổi biểu diễn  chứ?
Ngoài thẻ  phận, mỗi khi đến một nơi, còn  hướng dẫn cốt truyện chi tiết.
Henry    xem, như thể  chữ sẽ  suy yếu khí phách đàn ông của  .
Hai cảnh sát viên còn  thì xem  nghiêm túc, còn thì thầm bàn luận, Henry  khỏi khinh thường  mặt.
Mười phút , hai cảnh sát viên còn   theo hướng dẫn cốt truyện,  xem quá khứ của Marbel.
 
Henry tìm cớ tách  khỏi họ,  hiểu  gì  mà xem, mất thời gian, chi bằng cứ  thẳng,  ngoài nhanh nhanh, nhận một trăm đô la đó.
Thế nhưng đang ,  lưng  bỗng rợn lên một luồng khí lạnh, cái cảm giác  theo dõi đó  ập đến.
Có  đang theo dõi .
Henry dừng bước,  đầu .
Không  gì cả.
"  các    gì," Henry bình tĩnh :
 "Các   dọa , để  bỏ cuộc giữa chừng, từ bỏ một trăm đô la đó, đúng ?  đoán bà chủ của các    thế, chỉ cần dọa  tên cảnh sát khỏe mạnh  bỏ chạy, một trăm đô la đó sẽ thuộc về các , đúng ?"
Không  phản hồi.
 
Cảm giác  giám sát vẫn  tan biến.
Henry cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng, tiếp tục  thẳng.
Khoảnh khắc tiếp theo, ổ khóa cửa hành lang quán rượu đột nhiên phát  tiếng lạch cạch,  giống như tiếng móng tay cào  cửa, kẽo kẹt, cọt kẹ, dường như  thứ gì đó  từ bên trong  ngoài.
Henry nhíu mày, vặn tay nắm cửa, đột ngột đẩy cửa .
Thế nhưng, căn phòng trống rỗng, vẫn   gì cả.
Henry  rõ ràng, đây là trò vặt vãnh đường phố,  thể lên mặt, nhưng trái tim   đập thình thịch loạn xạ,  lưng toát  một lớp mồ hôi lạnh.
Đồng thời, cảm giác  theo dõi  ập đến.
Có    lưng !