Rõ ràng, viên cảnh sát   hiểu gì về tâm lý phản nghịch, cũng  hiểu  một loại quảng cáo gọi là " nhát gan cẩn thận khi xem", " cảnh ghê rợn, xin đừng nhấp ", "  tâm lý yếu kém, hãy tắt video ngay lập tức" v.v.
Bạc Lỵ  đoán , khi viên cảnh sát công khai phát biểu câu  , sẽ gây  sóng gió lớn đến mức nào.
 cô chỉ  thể  với vẻ tiếc nuối: ". . .  hiểu những lo lắng của các vị, và chỉ  thể  như . Thật xin ,     chuyện sẽ thành  thế ."
Hai viên cảnh sát an ủi cô vài câu,  khiêng Henry  ngất lịm rời .
Trong khách sạn, ánh sáng  bừng lên.
 
Bạc Lỵ khen ngợi từng diễn viên một, đặc biệt là Emily, khen cô  diễn xuất , khả năng truyền cảm mạnh mẽ, đúng là một diễn viên bẩm sinh.
Emily vốn chìm đắm trong nỗi buồn  thể thoát , nhưng việc đóng vai diễn viên nhà ma, diễn  trải nghiệm suýt xảy , dọa nạt những " bình thường"  mặt,  khiến cô  cảm thấy nhẹ nhõm cả , như trút bỏ  gánh nặng.
Cô   quên, tất cả những điều  đều là do Bạc Lỵ mang  cho cô .
Emily chỉ  giỏi ăn ,   là  vong ân bội nghĩa, cô  ôm chặt Bạc Lỵ, khẽ : "Cảm ơn."
 
editor: bemeobosua
 
Theodore cũng gật đầu với Bạc Lỵ: "Cảm ơn."
Bạc Lỵ vẫn luôn cảnh giác với , cũng  hy vọng gì  màn trình diễn của ,  ngờ hiệu ứng biểu diễn của   đáng kinh ngạc, trực tiếp dọa viên cảnh sát ngất xỉu, cô cũng  tiếc lời khen ngợi.
Sau khi các diễn viên rời , bà Freeman xách xô nước lên, bắt đầu lau dọn "vết m/áu"  sàn.
Bạc Lỵ và bà Freeman trò chuyện một lúc, chúc  ngủ ngon,   về phía cổng quán rượu.
Ai ngờ,   nửa đường.
 
Một bàn tay đeo găng đen đột nhiên vươn , s/iết chặt cổ tay cô, kéo cô  cửa sập bí mật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-31-4.html.]
Là Erik.
Đây là  đầu tiên họ tiếp xúc gần như  trong suốt thời gian qua.
So với ban đầu,  thở      đổi  nhiều.
Không còn luôn nồng nặc mùi mồ hôi và m/áu, cũng   mùi xà phòng đơn điệu,  cổ áo thậm chí còn tỏa  mùi nước hoa  nhạt.
 
Bạc Lỵ sững sờ, nhón chân, ghé sát  ngửi thử.
Quả nhiên là mùi nước hoa.
Không    do khí chất của   , mùi hương   qua khô khan như cây bách, nguy hiểm như lưỡi d/ao, cháy bỏng với một vị đắng cay nồng.
Khoảnh khắc tiếp theo,  dùng sức si/ết chặt cằm cô, xoay mặt cô sang một bên, như đang kiềm chế một cảm xúc nào đó,  thở trở nên dồn dập  đều.
Bạc Lỵ  thể hiểu   đang nghĩ gì.
 
Kéo cô  đây,   cho cô đến gần.
Xịt nước hoa lên ,   cho cô ghé  ngửi.
Cô suy nghĩ một lát, đột nhiên nảy  một ý tưởng.
... Hắn sẽ   cũng   cô khen ngợi chứ?
Bạc Lỵ thăm dò : ". . . Xin ,  quên  với , hôm nay  đặc biệt lợi hại, nếu   nhờ , buổi biểu diễn của chúng  sẽ  thành công đến ."
Lời  dứt, mắt cô   bàn tay đeo găng đen của  che .
Cảnh tượng cuối cùng cô  thấy, là quai hàm sắc sảo lạnh lùng  chiếc mặt nạ trắng của , cùng với cổ và vành tai đỏ bừng, gần như nổi mẩn đỏ.
Trong chốc lát, trong đầu Bạc Lỵ chỉ còn  một suy nghĩ.
Hóa        dị ứng, mà là ngượng ngùng.