Bên ngoài sương mù  dày đặc,  thứ đều bao phủ trong ánh sương sớm màu vàng kim. Trong  khí tràn ngập mùi t.h.u.ố.c lá và mồ hôi chua loét, cùng với mùi béo ngậy của thức ăn tối qua,  đất khắp nơi  thể thấy những bãi nước bọt khô nửa chừng.
 
Chỉ chốc lát , Bạc Lỵ  cảm thấy quần áo    khí  bẩn.
 
Cô thầm hạ quyết tâm, mặc kệ  thể trở về  , đều  rời khỏi nơi ,  đến một nơi sạch sẽ.
Đột nhiên, phía  vang lên một tràng tiếng hoan hô và tiếng huýt sáo. Thảo nào cô  nửa ngày cũng  thấy ai, hóa    đều vây quanh ở phía  vỗ tay.
 
Quản lý  giữa đám đông, đang khoác vai một  đàn ông cao gầy  đùa lớn tiếng, phía  họ là một  phụ nữ tướng mạo bình thường đang .
 
Sắc mặt nàng trắng bệch như sáp, mặc chiếc váy liền màu xanh lam bằng sợi tổng hợp lụa gấm, cổ áo thắt nơ ren, trông như vô tình mặc  quần áo búp bê, váy  vén lên đặt  đầu gối, để lộ bốn cái chân.
 
Mỗi cái chân đều  đeo tất  hoa văn và giày da đỏ, trông  chút rợn .
Quản lý đối với sắc mặt của  phụ nữ  như  thấy,  thiết vỗ vỗ xe lăn của nàng: 
 
"Cảm ơn Chúa,  cho Emily tìm thấy  trai , còn nhớ lời  từng  ? Chúng  đều là vì   nhà vứt bỏ, mới tụ họp ở đây."
"Mẹ của Mike, chị gái , cho  năm ngàn franc, giao phó thằng bé  cho , chúng  đều hiểu rõ, đó là ý gì,  nó  cần nó nữa." Quản lý :
 
 "Emily là  nhặt  ở nhà ga. Mẹ của Polly là một kẻ đ/iên, suýt chút nữa  cắ/m bút máy  mắt thằng bé."
Hắn  : "Cho dù là Erik, một thiên tài hiếm thấy  đời , cũng  cha  ruột của  ghét bỏ."
 
"   hứa, nếu  một ngày, các  tìm thấy   của , hoặc là,   nguyện ý thu nhận các , bất cứ lúc nào cũng  thể rời .  sẽ  ép buộc bất kỳ ai ở ."
 
Nói xong,   đầu,  về phía Emily: " , Emily?"
Emily   gì, khuôn mặt như  sáp phong bế.
 
Quản lý  như nhận  câu trả lời khẳng định, vui vẻ tuyên bố, buổi tối sẽ tổ chức một bữa tiệc, chúc mừng Emily tìm thấy   của , còn hứa sẽ mời một dàn nhạc đến, tấu nhạc cho   nhảy múa.
Mọi  đều phấn khích reo hò,  vỗ tay  dậm chân.
 
Bạc Lỵ vốn định nhân cơ hội , cẩn thận quan sát một chút   trong gánh xiếc thú, thì  bé hôm qua chen đến  mặt cô, gọi  cô:
 
"Polly, quản lý bảo  và   khuân đồ trong kho hàng!"
Bạc Lỵ đành hậm hực thu tầm mắt , xoay , sánh vai cùng  .
 
Trên đường đến nhà kho,  bé hạ giọng,  vẻ thần bí :
"Cậu tin ? Người đàn ông đó tuyệt đối    trai Emily. Cô  chắc chắn  thuê một  đến, giả mạo   của ."
 
Bạc Lỵ nhớ đến sắc mặt trắng bệch của Emily, : ". . . Nàng tại   thuê    trai ?"
"Cậu ngốc !" Cậu bé :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-4-2.html.]
 
 "Đương nhiên là vì nàng là ' dị dạng' chẳng cần  gì, chỉ cần  đó, là  thể kiếm tiền ào ào, bên London  một  dị dạng thậm chí còn  công chúa Anh Quốc gặp!"
Bạc Lỵ phụ họa vài câu, nội tâm  cảm thấy chuyện  chắc chắn  đơn giản như vẻ bề ngoài.
 
Quản lý gánh xiếc thú là một kẻ hám lợi,    thể dễ dàng thả  một "cây rụng tiền", chỉ vì nàng tìm thấy   của ?
Ngay hôm qua,  còn khuyến khích hai đứa bé tự gi/ết lẫn .
Khoan .
 
Cô suýt nữa quên mất, Erik  lớn tuổi lắm, nhiều nhất mười sáu, mười bảy tuổi.
. . . Cô  mà   một thiếu niên đầy v/ết thư/ơng dọa đến  thể động đậy.
 
 nghĩ đến  dần dần tiến  gần cô,  chiếc mặt nạ trắng là đôi mắt hờ hững và trống rỗng, lưỡi d/ao lơ lửng  khuôn mặt cô, như thể bất cứ lúc nào cũng  thể đ/âm xuyên cổ họng cô, cô vẫn  kìm  rùng .
 
Hắn   là một con thú hoang   nhân tính.
Nếu  thể, cô thật sự   giao thiệp với  nữa.
 
"Nhà kho" trong miệng  bé thực  chỉ là một chiếc xe ngựa kín mui, tràn ngập mùi ẩm mốc hăng hắc. Giữa những hòm gỗ là mạng nhện chăng kín.
 
Trên kệ chất đầy bụi bặm, đặt một loạt những cái bình miệng rộng, ngâm nội tạng động vật lớn nhỏ  đều.
Khuân đồ là một việc tốn sức, Bạc Lỵ và  bé đều im lặng, nhất thời chỉ còn  tiếng kẽo kẹt của ván gỗ  xe ngựa kín mui.
 
editor: bemeobosua
 
Đến cái rương cuối cùng,  bé viện cớ   vệ sinh,  biến mất tăm.
Bạc Lỵ đợi  lâu, nhưng  thấy   . Sắp đến trưa , cô đành  tự mở cái rương đó , chuyển từng cái một  ngoài.
 
Bên trong dường như là một  vật trưng bày kinh dị, ví dụ như, bộ xương nàng tiên cá, xương tay  khổng lồ, bức chân dung  nguyền rủa, búp bê vải  ác linh nhập. . . Dời đến cuối cùng, cô thậm chí còn  thấy một tiêu bản t/hai n/hi.
 
Đó là một ph/ôi th/ai  đến bàn tay,   bóng loáng dính đặc, như thể  bọc trong một lớp màng chất lỏng dính,   thể  thấy các khe hở của ngũ quan, như thể bất cứ lúc nào cũng  thể mở mắt.
 
Bạc Lỵ    kỹ thứ , đang định đóng  cái rương và cùng dọn  ngoài, chợt phát hiện   bình dán một cái nhãn hiệu:
 
" 'Cô gái bốn chân' Emily bất ngờ sinh hạ đứa trẻ. Cảm ơn nàng  cho phép chúng  chế thành tiêu bản, để thế nhân thấy  bàn tay của Chúa kỳ diệu đến nhường nào! Ngay cả  dị dạng cũng  thể m/ang t/hai sinh mệnh."
Bạc Lỵ xem mà   lạnh toát.
 
Liên tưởng đến "mức độ  hoan nghênh của  dị dạng" mà  bé nhắc đến, cô  khó  nghĩ đến những điều đen tối, Emily m/ang t/hai,   ở  gánh xiếc thú, thế là, quản lý  lợi dụng thủ đoạn nào đó khiến nàng s/ảy th/ai,  chế t/hai nh/i của nàng thành tiêu bản, cung cấp cho  xem.
 
Cứ như , sắc mặt Emily tại   tái nhợt như , tại  từ đầu đến cuối   một lời, cũng  thể giải thích .