"Cô Clermont, cái ..." Theodore cúi xuống, lấy  một hộp quà: "Tặng cô, cảm ơn cô  chăm sóc chúng  trong thời gian qua."
Bạc Lỵ ngạc nhiên: "Sao ,  định  ?"
"Không,  ." Theodore  nhỏ, mặt  đỏ:
 "Chỉ là  tặng cô thôi. Ban đầu, thái độ của    với cô, là vì  tưởng cô và Tricky, Boyd là cùng một loại ...  thời gian qua, những gì cô  cho  ,  đều thấy. Cô là một  , một   thực sự. Rất xin ,  đây  hiểu lầm cô."
Bạc Lỵ nghĩ đến phong tục phương Tây là mở quà ngay  mặt, liền : "Không ,   thể mở  xem ?"
 
"Đương nhiên  thể, đó là vinh dự của ." Theodore .
Mở hộp quà  xem, bên trong là một chiếc mũ vành rộng,  đó đính những chiếc lông cò trắng muốt tuyệt .
Bạc Lỵ khẽ sững sờ, nếu cô  nhớ nhầm, lông cò  quý giá.
Chỉ một  ít quý bà giàu  mới đủ tiền đội mũ lông cò.
Theodore dường như   sự thắc mắc của cô, giải thích:
 "Đây là  nhặt  ở đầm lầy, thợ săn  thể  cá sấu dọa chạy mất, hoặc thấy loài chim quý hơn, nên  bỏ rơi con cò ở đó.   may mắn,  khi x/ác chim p/hân h/ủy,   c/ắt lấy lông đuôi của nó. Ban đầu định mang  chợ bán, nhưng nghĩ đến việc cô đối xử với ... với chúng   như , liền mang đến thợ may  thành một chiếc mũ."
 
Bạc Lỵ sợ  nghĩ   thích, liền tháo chiếc mũ đang đội  đầu xuống, đội chiếc mũ lông cò  lên, buộc dây lụa  cằm,   với :
"Cảm ơn ,   thích."
Lông cò mỏng và nhẹ nhàng, như khăn voan trắng muốt,  tôn lên vẻ linh động và cao quý trong mắt cô.
Theodore  dám  nhiều,  dậy: "Cô thích là  ."
Rồi,  gật đầu với cô, tiếp tục dạy Thorne  chữ.
 
Bạc Lỵ  nghĩ nhiều – Emily, Marbel và Flora  khi  thấy chiếc mũ lông cò của cô, liền vây quanh khen ngợi tới tấp.
Bạc Lỵ lập tức gạt bỏ sự khác thường của Theodore  khỏi đầu, chìm đắm trong những lời khen ngợi,  chút bay bổng.
Trở về phòng ngủ, cô tự ngắm  trong gương, cảm thấy  thực sự  xinh .
Thế là, cô khóa chiếc mũ lông cò đó  ngăn  cùng của tủ quần áo, chuẩn  để đội  những dịp quan trọng.
Tắm xong, Bạc Lỵ   giường,  sách một lát  ngủ  .
 
Vẫn còn nhớ lúc mới xuyên , điều cô sợ nhất là  thấy tiếng bước chân  nửa đêm,   Erik  dùng d/ao g/ăm để gọi cô dậy .
Ai ngờ, dần dần, cô  bắt đầu mong Erik đến phòng cô  nửa đêm.
Không    do ban ngày  kích thích quá nhiều  , liên tục hai đêm,  đều  đến phòng cô.
Ngược , bài báo mà cô dự đoán  xuất hiện  báo.
Sáng hôm đó, cô  thức dậy, còn  kịp súc miệng, giọng bà Freeman  vang lên:
"Cô Clermont, phóng viên tòa soạn đến tìm,   việc quan trọng cần bàn với cô!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-40-2.html.]
 
Bạc Lỵ khoác một chiếc khăn choàng,  dậy: "Cho    ."
Phóng viên cứ thế xông  phòng ngủ của cô, tay cầm một tờ báo: "Cô Clermont, bài báo cô   xuất hiện !"
Bạc Lỵ  hiệu cho   bình tĩnh, cầm lấy tờ báo xem.
Đó là trang nhất của tờ báo địa phương, tiêu đề  in bằng chữ in hoa đậm,  bắt mắt – "Buổi biểu diễn xiếc khiến quý ông đ/iên l/oạn".
Phụ đề là "Hé lộ 'Gánh xiếc của Polly Clermont', con đường  giàu của  phụ nữ đ//ộc ác".
Tác giả  tiên khen ngợi phẩm chất, gia thế và dung mạo của Mitt, gần như ca ngợi  là quý ông  hảo nhất thế giới,  hề đề cập đến những lời lăng mạ của  đối với Bạc Lỵ.
 
Tiếp đó, giọng văn chuyển hướng: "Khi đó,  ai ngờ rằng một buổi biểu diễn   thể khiến một quý ông  hảo rơi  trạng thái cuồng loạn, thật  thể tin nổi gia đình ngài Mitt sẽ đau lòng đến mức nào."
Cuối cùng, kêu gọi chính quyền thành phố cấm những buổi biểu diễn nguy hiểm như .
Phóng viên : "May mắn     sẵn bản nháp phản hồi theo lời cô, và   ban biên tập duyệt. Ngày mai  thể đăng  một tờ báo khác, nếu   thực sự    đối phó với tình hình  như thế nào."
Bạc Lỵ  xong, bình tĩnh gập tờ báo : "Đừng vội, tình hình vẫn trong tầm kiểm soát. Bản báo , chỉ  thì  vẻ đáng sợ, thực    lợi cho chúng ."
"Có lợi ?"
 
Đương nhiên là  lợi.
Nhà ma thiếu gì nhất?
Chiêu trò.
Nếu  thì ở thời hiện đại, tại     mua hẳn căn nhà ma thật để  nhà ma?
Hơn nữa, Mitt chỉ  dọa đến mức  lảm nhảm, chứ   ch/ết.
Khi    tổn hại thực chất,  lời  đều  lợi cho cô.
 
editor: bemeobosua
 
Ngay cả khi Mitt c/hết, chỉ cần điều tra   liên quan đến cô, cũng  thể đổ  cho cô.
Những ngày , Bạc Lỵ vẫn luôn nghiên cứu các văn bản pháp luật của Mỹ, phát hiện  rằng mặc dù   quy định rõ ràng về quyền danh dự, nhưng thẩm phán sẽ phán quyết dựa  thông lệ và các vụ án lịch sử.
Điều   nghĩa là, chỉ cần cô kiện những lời lẽ của Mitt, Wright và Davis  đăng  báo chí  đây, cô sẽ thắng kiện.
Mặc dù  thế kỷ 19,  vô  hạn chế đối với phụ nữ,   mặc quần dài,   cưỡi ngựa,   một   phố,   m/ang t/hai  hôn nhân, v.v.
 tương ứng, đàn ông – đặc biệt là quý ông, cũng  chịu một  trách nhiệm.
Quan trọng nhất là   bôi nhọ phụ nữ.
Bạc Lỵ quả thực   nhiều chuyện trái với đạo đức phụ nữ, nhưng chỉ cần cô là phụ nữ,  nghĩa là cô là bông hoa trong nhà kính, con cừu trong hàng rào.