Thế nhưng, ngôn ngữ trong cuốn sổ tay,  chỉ thấy quen mắt, chứ  nhận .
Hắn dường như  từng thấy loại chữ   ở  đó.
À, nhớ , khu Pháp của New Orleans,    dán những chữ như   tường.
Ở đó  khá nhiều công nhân Trung Quốc từ nước ngoài đến sinh sống.
Bạc Lỵ quen  Hoa ?
Hắn đến khu Pháp, tìm thấy một tờ thông báo tuyển dụng  tường, xé xuống và so sánh cẩn thận.
Cả kiểu chữ và nét bút đều cực kỳ giống .
Cho thấy đó là cùng một ngôn ngữ.
 
 khác với các ngôn ngữ khác, ngôn ngữ   ngưỡng  cao,  thích hợp để tự học.
Hắn  bao giờ rơi  tình huống tự học hơn mười ngày mà vẫn  nhập môn.
Erik đành chép  những chữ  đó, tìm vài  Hoa  tiếng Anh, nhờ họ giúp dịch.
Ai ngờ, những  Hoa đó dường như cũng  nhận  loại chữ .
Chỉ  vài  trẻ  rằng, chữ   giống thảo thư, nhưng nét bút  giống hành khải,  thể thử dịch, nhưng  đảm bảo   chính x/ác.
 
Thế là, Erik nhận  một bản dịch  tay cẩu thả.
Mặc dù ,  vẫn hiểu đại khái ngữ cảnh.
Đặc biệt là câu đó…
“Bất kể  trông như thế nào, đừng sợ vẻ ngoài của , cũng đừng lộ  vẻ kinh ngạc, ghê tởm, nếu  sẽ xảy  chuyện vô cùng khủng khiếp.”
Vô cùng khủng khiếp?
Hắn  lạnh và nhanh chóng một tiếng.
 
Nếu cô , những gì  đang nghĩ trong thời gian , e rằng cô    câu .
Bởi vì, còn  những chuyện khủng khiếp hơn đang chờ cô.
Erik nhắm mắt ,  còn p/hân biệt  cảm xúc mãnh liệt trong lòng là tức giận,  thứ gì khác.
Hắn chỉ , nếu  trút bỏ cảm xúc ,  sẽ phát đ/iên vì nó.
Đêm hôm   sự thật,   cố gắng giải tỏa.
Suốt cả đêm,    đàn piano, sáng tác, chơi nhạc, sáng tác.
 
Thế nhưng ngón tay  như  ý chí riêng, mỗi nốt nhạc, mỗi câu nhạc, mỗi ô nhịp   đều trở nên kỳ lạ, tràn đầy một khát khao bạo lực và đáng sợ.
Khi chơi nhạc,  càng trở nên kỳ lạ hơn, mỗi  chạm phím, âm thanh phát  đều run rẩy và giận dữ.
Không giống một bản nhạc, mà giống như một sự rung động t/hần k/inh.
Chơi nhạc biến thành một cuộc đấu tranh.
Hắn cố gắng giành  nhịp điệu của , chơi nhạc cần sự chính x/ác, với tư cách là  biểu diễn,   kiểm soát lực, tốc độ và cách chạm phím của từng nốt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-42-3.html.]
Đôi khi, hình tay chơi nhạc khác , góc chạm phím khác , âm thanh cũng sẽ  những  đổi tinh tế.
Đối với   đây, kiểm soát âm nhạc dễ như kiểm soát  thở.
Đêm hôm đó, tất cả đều mất kiểm soát.
Dù là sáng tác  chơi nhạc, trong đầu  chỉ lặp  lặp  một ý nghĩ.
Để cô   thấy mặt ,  lệnh cô  hôn lên đó.
Bạc Lỵ thấy  im lặng  lâu, đang định thêm dầu  lửa, thì thấy   cô, ánh mắt nguy hiểm, mang tính công kích hơn bất cứ lúc nào  đây.
 
“  thấy những gì cô .” Hắn lạnh lùng mở lời.
Bạc Lỵ  quên từ lâu    gì, ngẩn : “Cái gì?”
Erik khẽ : “Nếu   gi/ết cô, cách  nhất để hóa giải nguy hiểm là hôn, ôm, và bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào khác.”
Tim Bạc Lỵ hụt một nhịp.
Cô nhớ  .
Thế nhưng cô  bằng chữ giản thể,     ?
Như thể  thấu suy nghĩ của cô,  bình tĩnh : “New Orleans   Hoa.”
Bạc Lỵ  chút phiền muộn, suýt nữa thì quên mất, bây giờ phong trào di cư về phía Tây vẫn  kết thúc, đang là thời kỳ “đào vàng”,  ít  Hoa cũng vượt biển sang Mỹ để đào vàng.
Người Hoa  nông, khai thác mỏ, xây dựng đường sắt... Chính phủ Mỹ  bao giờ công nhận những đóng góp của họ, mãi đến hơn một trăm năm , Nhà Trắng mới chính thức lên án “Luật trục xuất  Hoa” năm đó.
 
editor: bemeobosua
 
Cô  chút thẫn thờ, bây giờ nhà ma  mới khai trương, thiếu  nghiêm trọng,  lẽ  thể tuyển dụng một  phụ nữ Hoa Kiều đến giúp đỡ.
Erik  hiểu lầm sự mất tập trung của cô, lạnh lùng :
 “Cô đang nghĩ gì? Có  đang nghĩ, sự nguy hiểm và cảnh giác của  là  thể lường ,  thể  những chuyện  cực đoan, cô  hôn   của , mới  thể hóa giải nguy hiểm?”
Bạc Lỵ: "..."
Mặc dù    tức giận, nhưng câu     vẻ buồn  một cách kỳ lạ.
"Đây là những gì    lâu ," cô kiên nhẫn : "Lúc đó  còn  hiểu ..."
"Thế ." Hắn hỏi, "Vậy câu  giải thích thế nào – 'Cô  học cách dò hỏi gián tiếp, hãy đồng cảm hơn với những    cảnh tương tự như '."
Bạc Lỵ: "..."
Cô còn  nhớ    gì,  mà   thuộc lòng hết cả.
Cô suy nghĩ một giây,  thẳng thắn : " thừa nhận, đó là suy nghĩ thật của  lúc đó. Lúc đó  bất cứ lúc nào cũng  thể giế/t ,   tìm cách sống sót."
Hắn   gì, nhưng  thở   chút  đều.
Bạc Lỵ nghĩ một lát, tiếp tục :
 "Anh  thể trách một   sống sót.  dù  tin  ... kể từ khi    gi/ết  nữa, mỗi   hôn , đều là thật lòng. Anh  cho   nhiều trải nghiệm độc đáo,  nhiều trải nghiệm mà  khao khát từ lâu, nhưng ngoài    ai  thể cho ."
Cô nghĩ,    đến mức ,  hẳn  hiểu .
Vài giây , Erik từ từ buông cô .