46.
 
Bạc Lỵ cảm nhận  ánh mắt của Erik.
Hắn đang  chằm chằm  cổ cô, dường như  để ý đến dải lụa đen  đó.
Cô cố ý thắt dải lụa đen quanh cổ.
Hắn rõ ràng tràn đầy ha/m m/uốn kiểm soát cô,  kiểm soát cách cô ăn mặc từ đầu đến chân, từ mũ, khăn choàng, găng tay, áo n/gực, đến v/áy l/ót, tất và giày.
H/am m/uốn kiểm soát cũng là một dạng của sự chiếm hữu.
Bây giờ, cô  buộc một dải lụa đen  thuộc về  quanh cổ.
 
Hắn cảm thấy bồn chồn lo lắng là điều  bình thường.
Bạc Lỵ giả vờ   thấy phản ứng của , tiếp tục  hòa nhạc.
Nhân tiện, cô vẫn  từng thấy Erik biểu diễn nhạc cụ bao giờ.
Cô  chứng kiến thành tựu phi thường của  trong kiến trúc, cũng  chứng kiến khả năng đáng sợ của  trong thôi miên và ảo thuật, nhưng tài năng âm nhạc xuất chúng nhất của , cô vẫn   cơ hội  tận mắt chứng kiến.
Nhiều nhạc sĩ  đôi tay .
 
Suy nghĩ của Bạc Lỵ ngay lập tức bay xa.
Erik luôn đeo găng tay đen,  ít khi tháo .
Trong ký ức, cô cũng chỉ nắm tay  một  khi   đeo găng tay.
Rõ ràng  từng hôn , nhưng   từng nắm tay đúng nghĩa.
Cảm giác  khiến cô  chút ngứa ngáy trong lòng.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Bạc Lỵ  định  dậy rời , một giọng  ấp úng gọi cô : 
"Cô, cô là... cô Clermont ?"
 
Bạc Lỵ  đầu , phát hiện đó là nhạc trưởng của buổi hòa nhạc.
Cô   đầu  về phía chỗ của Erik,     rời  từ lúc nào.
Bạc Lỵ đành gật đầu với nhạc trưởng: "Anh là ai?"
Nhạc trưởng lập tức  đến  mặt cô, phấn khích : " may mắn  xem buổi biểu diễn của đoàn xiếc cô, tuyệt vời vô cùng!"
Hắn ngượng ngùng : "Chỉ là  quá nhát gan, luôn     dọa chạy ... nhưng dù chỉ xem  ba bốn phút nội dung, đối với  mà , cũng  khá xuất sắc !"
Bạc Lỵ  ngờ nhà ma của    một  hâm mộ nhiệt tình như , cô chớp chớp mắt,  hai tiếng "cảm ơn".
 
Nhạc trưởng tiếp tục : 
"   báo về chuyện giữa cô và Graves. Mọi  xung quanh đều ủng hộ Graves, cho rằng cô là phụ nữ,  thể nghĩ  ý tưởng biểu diễn  như .   quen Graves,    ở Broadway nhiều năm như , nếu thực sự  ý tưởng mới lạ như thế, tại   mang  ở Broadway,   đợi đến khi cô thành công ở New Orleans mới tuyên bố đó là ý tưởng của ?"
Nhạc trưởng thấy Bạc Lỵ   gì,  chút đỏ mặt: 
"Xin ,  quá kích động,  ngờ cô  đến xem buổi biểu diễn của . Lỡ lời  quá nhiều điều  đúng mực... Bình thường   như  ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-46-1.html.]
Bạc Lỵ mỉm  : "Không ,   cảm ơn   chịu  đỡ cho ."
Mặt nhạc trưởng càng đỏ hơn, tai ửng lên một vệt hồng nhạt.
Hắn tên là Charles Beaufort, một  trai trẻ  hơn hai mươi tuổi, ngoại hình đoan chính, gia cảnh khá giả, nhưng tính cách hướng nội, dễ  hổ.
Gia đình vì  rèn luyện khí phách nam tính cho ,  cho  du học châu Âu,  đưa  lên sân khấu biểu diễn, nhưng  vẫn nhút nhát,  dám theo đuổi phụ nữ.
Cuối cùng, gia đình bó tay, hy vọng   thể tìm một  phụ nữ mạnh mẽ  vợ, nếu  khối gia sản lớn như , chỉ dựa  một   tuyệt đối khó giữ .
 
Charles Beaufort lập tức nghĩ đến Bạc Lỵ, đây là  phụ nữ mạnh mẽ và  đầu óc kinh doanh nhất mà  từng gặp, nhưng    dám chủ động bắt chuyện với Bạc Lỵ.
Ai  thể ngờ, hôm nay   gặp chính Bạc Lỵ trong khán phòng của , gần như là trong mơ.
... Điều   nghĩa là,   khả năng kết hôn với Bạc Lỵ ?
"Quên mất  tự giới thiệu,  tên là Charles Beaufort, cô  thể gọi  là Charlie." Charles lấy hết can đảm, ấp úng :
 "Cô Clermont, ,    , ,   thể mời cô  ăn tối hoặc xem kịch ?"
Bạc Lỵ chớp mắt: "Đương nhiên  thể, Charlie."
Hàng mi của cô như hai chiếc quạt nhỏ dày rậm, khiến tim Charles đập loạn xạ, mặt đỏ bừng.
 
Hắn còn   gì đó với Bạc Lỵ, nhưng phía hậu trường   gọi tên , đành  tiếc nuối tạm biệt Bạc Lỵ: 
"Xin , cô Clermont,    đây. Khi đoàn xiếc của cô mở cửa trở ,  nhất định sẽ đến ủng hộ cô!"
Bạc Lỵ  bóng lưng Charles rời , thầm tính toán trong lòng, mồi nhử   trọng lượng bao nhiêu.
Giữa nam và nữ, việc bỏ qua họ tên mà gọi thẳng biệt danh, là một điều vô cùng  mật.
Erik chắc  đến nỗi vô cảm chứ?
 
editor: bemeobosua
 
Cô    về phía cửa nhà hát.
Từ phòng hát  đến cổng chính,   qua một hành lang dài.
Khán giả  rời  hết, một nửa đèn điện ở hai bên cũng  tắt, khiến khung cảnh  vẻ  tối tăm.
Ngay lúc đó, một bàn tay đeo găng đen  báo  vươn , si/ết ch/ặt cổ tay cô, kéo mạnh cô  một góc khuất.
Họ  giữa những bức tượng,  bóng tối bao phủ.
 
Không khí trong phòng hát ngột ngạt và nóng bức, giờ đây khi tiếp xúc gần, Bạc Lỵ mới ngửi thấy mùi hương   , một mùi hương  nhẹ nhàng, nhưng  chỉ là hương thơm.
Còn  hormone nồng nặc và nóng bỏng.
Khiến   cảm thấy,   lẽ đang  chút bất mãn về d/ục v/ọng.
Tim Bạc Lỵ đập mạnh một nhịp,  ngờ   dễ c/ắn câu đến .
Một tay  s/iết cổ tay cô, từ  cao  xuống cô, một lát ,  giật đứt dải lụa đen  cổ cô.
Cảm giác dải lụa  kéo , mang theo một cơn ngứa ran.
Bạc Lỵ  nhịn  nhúc nhích cổ.