Bạc Lỵ   kẹp chặt cổ tay, giơ lên quá đầu, áp  tường.
Một trận cọ xát hỗn loạn, tình hình suýt chút nữa trở nên mất kiểm soát.
Thế nhưng  vẫn  tiến xa hơn, chỉ quấn quýt  môi cô.
Bạc Lỵ  hôn đến khô cả cổ họng,    nên hỏi  tại   tiếp tục... Chắc   vì   hiểu  nhỉ?
Lúc , giọng  của  vang lên  môi cô: "Bạc Lỵ."
"Ừm?"
 
Giọng   còn lạnh lùng, như trực tiếp lăn  từ sâu trong cổ họng, mang theo một  nóng đáng sợ:
" yêu em."
Không  tiếng Anh, mà là tiếng Trung.
Ở một nơi xa lạ, thậm chí là ở một nơi xa lạ cách đây hơn một trăm năm, đột nhiên  thấy câu  ... Bạc Lỵ    thể diễn tả sự rung động mà ba chữ  gây  trong lòng.
 
Cô  kìm  đáp  bằng tiếng  đẻ: "... Erik, em cũng yêu ."
Erik    phản ứng.
Bạc Lỵ  khỏi hỏi: "... Anh chỉ học ba chữ đó thôi ?"
Hắn khựng  một chút, cúi đầu vùi  hõm cổ cô, giọng  nghèn nghẹn: "Ừm."
Đây là  đầu tiên Bạc Lỵ thấy  buồn bực như ,  khỏi an ủi: 
"Không , tiếng Trung  giống các ngôn ngữ khác... Giống như khi em tiếp xúc với tiếng Pháp, ban đầu cũng  hiểu  âm tiết giống cái và âm tiết giống đực."
 
Hắn  "ừm" một tiếng thật khẽ, dường như vẫn còn buồn bã.
"Không ," cô sờ tóc ,  : "Em sẽ dạy ."
Hắn im lặng một lúc, đột ngột lên tiếng: "Em   là 'em cũng yêu ',  là 'em  yêu '?"
"Đương nhiên là..." Bạc Lỵ đang định  , đối diện với đôi mắt  chằm chằm của , đột nhiên phản ứng : 
"Có    l/ừa em   một  nữa ?"
 
Hắn  trả lời trực tiếp, mà cúi đầu,  bên tai cô: "Je t'aime."
Đây là câu " yêu em" trong tiếng Pháp, âm rung nhẹ do đầu lưỡi chạm  nướu răng , kết hợp với chất giọng cực kỳ êm tai của , nhanh chóng khiến tai cô nóng ran.
" còn   nhiều ngôn ngữ để  ' yêu em',"   chằm chằm  cô, thì thầm : "Có thể đổi ?"
Lần đầu tiên Bạc Lỵ  cảm giác  thể chống đỡ,     suy nghĩ thông suốt điều gì,    còn che giấu sự công kích  , cũng  còn né tránh tình yêu dành cho cô, mỗi lời  đều thẳng thắn đến mức khiến chân cô mềm nhũn.
 
Hắn thậm chí  còn che giấu sự dựa dẫm của một thiếu niên, bất kể cô  gì, đều vùi đầu  bên cổ cô từ phía , như thể  thể ngửi đủ mùi hương của cô.
Bạc Lỵ   ngửi đến lồng n/gực phồng lên, cả  như  trong nước muối nóng bỏng,  nóng  khát.
Ngày hôm , cô tỉnh dậy  là buổi chiều, cảm giác như cơ thể  rút cạn.
Cô uống hai ly nước lạnh, mới miễn cưỡng dập tắt cái nóng hừng hực đó, nhớ  hôm nay  gặp bà Shirley.
Khác với  đây, Erik  hề rời , vẫn ở trong phòng ngủ, thấy cô tỉnh dậy, tiến lên một bước, tự nhiên vùi đầu  bên cổ cô, hít một  thật sâu mùi hương của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-58-2.html.]
Gần như ngay lập tức, Bạc Lỵ  nhớ  cái cảm giác nóng đến khát khô của đêm qua, lập tức đẩy  .
 
Hắn từ đầu đến cuối đều  đề cập đến chuyện tiến xa hơn, Bạc Lỵ cũng  tiện đề xuất, sợ  suy nghĩ lung tung, cho rằng cô đề xuất  hôn nhân là vì ở thời đại  thường xuyên  như .
Nếu tạm thời  thể tiến xa hơn,  thì hãy tránh xa cô một chút.
Bạc Lỵ  uống thêm một ly nước lạnh,  mới  rửa mặt.
Khi cô  rửa mặt xong,  váy để  ngoài, Erik  mặc chiếc áo khoác đen dài đến đầu gối, đang đeo găng tay da màu đen.
 
editor: bemeobosua
 
Tuy nhiên, thấy cô ,   tháo găng tay đen , đan mười ngón tay   với cô mà   vật cản nào.
Hắn dường như mê mẩn cảm giác da thịt chạm   , mỗi  nắm tay cô, đều vô thức miết nhẹ lòng bàn tay cô.
Tim Bạc Lỵ  khỏi run lên, như thể   miết  tâm thất đang rung động.
Sau khi  ngoài, một làn gió lạnh thổi đến, cái nóng hừng hực tích tụ suốt đêm qua cuối cùng cũng nguội lạnh .
Bạc Lỵ  lên xe ngựa đôi, tự  cầm cương, lái xe về phía dinh thự của bà Shirley.
 
Erik   cùng cô.
Hắn sẽ đợi cô ở đó.
Phải  là, khi   sẽ bảo vệ , Bạc Lỵ cảm thấy vô cùng an .
Đến thời đại  lâu như ,  đầu tiên cô  cảm giác  thể  bất cứ .
Dinh thự của bà Shirley  ở đầu bên  của khu phố biệt thự vườn, phía gần đầm lầy, nên  nhanh  đến nơi.
Bạc Lỵ dừng dây cương, đỗ xe ngựa bên đường, vén váy, nhảy xuống xe.
Quay  nơi cũ, tâm trạng cô khá phức tạp.
Những   đến đây, đều  chuyện   xảy .
 
Hy vọng   là chuyện .
Cô bước đến cửa biệt thự, một  hầu gái trung niên  mở cửa.
Bạc Lỵ   theo trí nhớ.
Đi qua cánh cửa biệt thự, đập  mắt là một hành lang  trang trí lộng lẫy, tấm thảm    thành màu vàng kim,  còn thấy những vết m/áu để   đó.
Những bức chân dung hai bên hành lang   gỡ xuống, bức chân dung của bà Shirley vẫn còn ở đó.
 
Chỉ thấy bà đội chiếc mũ lông đà điểu, dáng vẻ kiêu sa, mặc chiếc váy dài cạp cao, ở giữa  một chiếc thắt lưng đính ngọc trai, đeo găng tay dài ren trắng,  thẳng  ghế.
Bạc Lỵ cẩn thận quan sát bức chân dung, cái cảm giác bất thường  thể diễn tả đó  ập đến.
Rốt cuộc là  đúng chỗ nào?
Cô  chắc chắn, bà Shirley   bất kỳ ai cô từng quen .
Cô cũng  từng thấy một khuôn mặt nào tương tự như  ở thời hiện đại.