59.
 
Bạc Lỵ  đầu  .
Chỉ thấy một  phụ nữ  vẻ ngoài kiêu sa  ở cuối hành lang, các đường nét  khuôn mặt bà  ba phần giống với bức chân dung, nhưng tổng thể  trông trẻ hơn, xinh  hơn, và cũng phong trần hơn so với trong tranh.
Bạc Lỵ thăm dò lên tiếng: "... Bà Shirley?"
"Cứ gọi  là Diana," bà mỉm  : "  kết hôn."
Bạc Lỵ nhận thấy, Diana mặc một chiếc váy  kiểu dáng kỳ lạ, gấu váy chỉ đến đầu gối, để lộ một phần quần và giày, nhưng ngay cả khi  tiết chế đến mức , nó vẫn  coi là   đắn ở đây.
 
Bạc Lỵ  theo bà  phòng khách.
Diana mời cô   ghế sofa,   đến bên lò sưởi, quỳ xuống, thêm một ít than .
Mặc dù là tiểu thư khuê các, nhưng bà    thành thạo, dường như  sống một  trong một thời gian dài.
Diana đối diện với ánh mắt đ/ánh giá của Bạc Lỵ,  ngẩng đầu, biểu cảm  chút tự hào: 
"Chắc cô nghĩ  nghèo, đến cả  hầu cũng  thuê nổi."
"Không," Bạc Lỵ lắc đầu: " thấy bà  đặc biệt."
 
Diana im lặng một lúc, phủi tay dính tro than,   xuống: "Cô   tại   tìm cô ?"
"Trước đây  nghĩ, bà  t/rả t/hù cho bà Merlin..." Bạc Lỵ do dự : "Bây giờ thì   nữa."
"Merlin là một bảo mẫu , nhưng bà  quá bảo thủ, sống ch/ết  chịu chấp nhận  và Jane là một cặp."
Bạc Lỵ  tò mò về "Jane" mà bà   đến, nhưng chỉ mỉm ,  hỏi thêm.
Diana    ý định giấu giếm, đưa cho cô một quyển sổ tay: "Cô chắc chắn  tò mò, tại     cô... Merlin   cô  trong quyển nhật ký ."
 
Bạc Lỵ khựng , nhận lấy và mở  xem, quả nhiên là chữ  tay của bà Merlin, non nớt, cứng nhắc, như một đứa trẻ mới  chữ.
Nói đúng hơn, đây  hẳn là nhật ký,   ngày tháng, đôi khi cả một trang giấy chỉ  là những lời chửi rủa Diana, đôi khi  chỉ ghi  sơ lược những khoản chi tiêu hàng ngày.
Bạc Lỵ trực tiếp lật đến những trang cuối cùng.
"Con ranh  quá giống J, mỗi   thấy nó,   phiền, phiền, phiền."
"Nó  đến hỏi chuyện về D, phiền."
 
"Tricky và Boyd ch/ết ,  ăn  , Thorne   trả về. Phiền,  gi/ết ."
"Thật  gi/ết c/hết con ranh lắm mồm đó."
"Không thể trách ,   bao giờ  ăn với  bình thường, cũng   tay với  bình thường,  trách là do con ranh đó quá giống J, giọng  cũng giống.  h/ận J đến tận xương tủy. Nó  mang  bảo bối, ví tiền của . Nếu   do J,     rơi  cảnh  ăn với qu/ỷ, đều tại J, chúng nó đều nên ch/ết !"
Trang cuối cùng của quyển nhật ký, là những lời lảm nhảm /ên cuồng của bà Merlin:
"Diana bảo bối, tao  mày sẽ thấy. Mày  tìm J lâu như , gặp bao nhiêu thầy đồng, nhưng  ngờ nhỉ, tao  tìm thấy manh mối của J  mày."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-59-1.html.]
"Con ranh Clermont  tuyệt đối  liên quan đến J. Chắc chắn chúng nó đến từ cùng một nơi. Có khi nó  J của mày, nhưng mày sẽ  bao giờ gặp  nó nữa."
 
Bạc Lỵ  đoán  sai, sở dĩ bà Merlin ném cô xuống hầm rượu, là vì giận lây cô, và  bá/o t/hù Diana.
Chỉ là, "Jane" , rốt cuộc là một  xuyên ,  là một phụ nữ  cá tính quá mạnh?
Nếu Jane là  xuyên ,  bây giờ cô   ch/ết,  là...  trở về thời hiện đại?
Bạc Lỵ giữ vẻ mặt bình thản, nhưng ngón tay  run rẩy nhẹ.
Nếu là một tháng  khi gặp Diana, cô chắc chắn sẽ  do dự mà truy vấn tung tích của Jane.
 
Lúc , cô  do dự,  dám hỏi tiếp.
Cô nhớ  sự hoảng loạn và bất an khi mới xuyên , nỗi sợ hãi  thể tự bảo vệ bản ,  vắt óc suy nghĩ, từng bước cẩn thận để sống sót.
Cho đến bây giờ, cô vẫn   ngừng tính toán,  ngừng sắp xếp, mới  thể sống như hầu hết đàn ông.
Nếu cô trở về thời đại của …
Cuộc sống sẽ tiện lợi hơn, những lời chỉ trích dành cho phụ nữ sẽ giảm bớt, nhưng sẽ    biến mất.
Vào thế kỷ 19, một  phụ nữ một   ngoài gặp cư/ớp, hàng xóm sẽ , chỉ vì cô   ngoài muộn,    đàn ông  cùng, nên mới chiêu dụ kẻ c/ướp.
Đổi  là thế kỷ 21 thì ?
 
editor: bemeobosua
 
Mọi   thể sẽ  chỉ trích hành vi  ngoài  ban đêm của phụ nữ, nhưng sẽ âm thầm lan truyền ảnh của cô , tưởng tượng  cuộc sống về đêm phong phú của cô, tung hàng vạn tin đồn thất thiệt...
Hai thời đại, cách  hơn một trăm năm.
Khoảng cách tưởng chừng  lớn, nhưng   nhỏ.
Lò sưởi cháy quá mạnh, phòng khách trở nên  ngột ngạt.
Bạc Lỵ  bên cạnh lò sưởi, nhưng  bắt đầu rùng , từng đợt một.
 
Trái tim cũng như đang rơi từ  cao xuống, truyền đến một cơn run rẩy mất trọng lực.
Cô nhớ  hồi nhỏ, các bạn học khác đều mong chờ tan học, nhưng cô  hy vọng  thể ở  trường mãi mãi.
Vì về nhà, luôn là trống vắng  một bóng .
Khi còn  nhỏ, cô  học cách đeo tai , dùng âm nhạc để cách ly  thứ, giả vờ  đang ở một thế giới khác.
Lớn lên, cô vô tình đến một thế giới khác, bây giờ  đến lúc  về nhà  ?
Quan trọng nhất là, Bạc Lỵ    thật sự   trở về,  chỉ là giống như hồi nhỏ  quen ở trong trường, nên mới cảm thấy kháng cự việc về nhà?
Cô từ đầu đến cuối đều  nghĩ đến Erik, Erik quá quan trọng, chỉ cần cô đặt quân cờ  lên, sẽ giành  chiến thắng áp đảo.
Lúc , giọng  ôn hòa của Diana truyền đến từ phía : "Cô Clermont, cô đang nghĩ gì ?"