60. 
 
Bạc Lỵ trở về biệt thự, nhận  những  của đoàn xiếc cũng  đến, phòng khách tràn ngập tiếng  và tiếng chuyện trò.
Flora gần đây đang học múa ballet, điều bất ngờ là một cô gái  đầu gối cong ngược như cô    lợi thế hơn khi học ballet.
Lần đầu tiên cô  duỗi thẳng mũi chân,  ôm lấy Bạc Lỵ và bật :
 "Cô Clermont... nếu   cô,       thể múa ballet... nếu   cô..."
Bạc Lỵ dịu dàng an ủi một lúc lâu, cô  mới ngừng nức nở.
 
Bây giờ, Flora đang đu xích đu ở sân , mũi chân lúc căng, lúc thư giãn, trông cực kỳ vui vẻ.
Trong  thời gian đoàn xiếc tạm nghỉ, mặc dù Bạc Lỵ  nhấn mạnh  nhiều  rằng tiền đủ dùng, nhưng những  khác vẫn bắt đầu  thêm - Emily tìm  công việc thêu thùa, thêu họa tiết chữ cái lên quần áo của các phu nhân; Marbel thì tìm  công việc nhồi lông vũ.
Theodore vốn cũng  tìm một công việc b/án thời gian, nhưng  Bạc Lỵ kiên quyết ngăn ,   là giám sát công trình của khu chung cư,  thể rời khỏi công trường.
 
Thorn thì    dám đề cập đến chuyện  thêm. Mọi  đều cho rằng, việc cấp bách nhất của   là học chữ, học tính toán và học chửi bới, sớm ngày giúp Bạc Lỵ chia sẻ công việc ghi chép sổ sách.
Sự  đổi của Rivers là thú vị nhất,    gia nhập một tổ chức từ thiện địa phương, giúp những  nhập cư,  kh/uyết t/ật và nữ công nhân  đơn kiện và lập di chúc.
Bạc Lỵ hỏi   tại    . Rivers  cợt : "Đương nhiên là để tích lũy danh tiếng ."
Rõ ràng, đây chỉ là một lời xã giao, sự thật là      khí của đoàn xiếc lâ/y n/hiễm.
 
Ai mà    khí ở đây l/ây nh/iễm chứ?
Mỗi  Bạc Lỵ  thấy nhóm  , trong lòng  dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Cô chỉ là một  qua đường, nhưng  vô hình trung   đổi  phận của  nhiều .
Có lẽ,   cô   đổi  phận của họ, mà là họ   đổi  phận của cô.
Bạc Lỵ bước  phòng khách.
Theodore lập tức  tới, báo cáo tiến độ thi công của khu chung cư.
Rivers cũng xáp : "Đây là bản thảo do Bob , mời cô xem qua."
Bạc Lỵ nhận lấy, còn  kịp xem, Flora  chạy tới, khoe tư thế múa ballet mới học : 
"Cô Clermont, cô xem , đây là Arabesque..."
 
"Thôi ," Thorn chen cô  sang một bên:
 "Con chó ven đường cũng  cô múa cái Arabesque gì đó . Học lâu như  mà vẫn chỉ  một hai tư thế, khi nào cô mới múa một bài  chỉnh cho   xem ?"
"Cậu hiểu cái gì!" Flora  phục cãi : "Không học tư thế thì lấy   bài múa? Cậu   xong bài tính toán ? Mà chạy đến đây hóng chuyện."
"  xong từ lâu ." Thorn đỏ mặt: " đang định đưa cho cô Clermont xem..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-60-1.html.]
Bạc Lỵ  qua bài  của Thorn,   là điểm tuyệt đối,  nhịn  khen vài câu.
 
Một lời khen   khiến Flora và Thorn cãi .
Hai  cãi   dứt,  Marbel đuổi sang một bên.
Bạc Lỵ thấy cô  luôn vô thức dụi mắt, bất đắc dĩ : "Chị và Emily  thể  yên , đúng ? Các chị thực sự  cần..."
Marbel  ngắt lời cô: "Cô Clermont,   cô  ý ,   thấy chúng  vất vả, nhưng cô  từng nghĩ đến, cô  thể nuôi sống chúng  cả đời..."
Bạc Lỵ vốn định  "  thể", nhưng  hiểu  nghẹn  ở cổ họng,    .
Marbel như  thấy sự do dự của cô, mỉm ,  tiếp: 
"So với các nữ công nhân khác,  và Emily   may mắn , nhiều nữ công nhân trong nhà còn   đèn khí, chỉ  thể  việc  ánh nến... Hãy  chúng ,   đèn khí,   đèn điện, đừng  là ki/m c/hỉ, ngay cả lông tơ  ngón tay cũng thấy rõ mồn một!"
 
editor: bemeobosua
 
Bạc Lỵ đành nuốt những lời khuyên can , bảo Theodore trông chừng họ một chút, mỗi ngày chỉ   việc sáu tiếng, quá sáu tiếng thì tịch thu dụng cụ  việc của họ.
Rivers : "Trên đời   một ông chủ như cô Clermont, chỉ cho phép nhân viên  việc sáu tiếng,  thực sự  mở mang tầm mắt. Chuyện  nên để Bob  , đăng lên báo mới !"
Bạc Lỵ lười để ý đến  : "Họ    việc cho , chờ đến khi các  bắt đầu  việc cho , sẽ   b/óc l/ột   đến mức nào."
Phòng khách vang lên một tràng , nhưng tất cả   đều hiểu rõ, họ sẽ  bao giờ gặp  một ông chủ nào  hơn cô Clermont nữa.
 
Lúc , bà Freeman gọi họ ăn tối.
Bạc Lỵ đột nhiên phát hiện, Erik dường như  biến mất, bèn : "Mọi  cứ ăn  ,  cần đợi ,   chút việc."
Những  trong đoàn xiếc đều tin tưởng cô vô điều kiện, cô  gì thì họ  nấy, tiếng   và tiếng va chạm của d.a.o nĩa nhanh chóng truyền đến từ phía phòng ăn.
Bạc Lỵ  lên lầu hai,  thấy bóng dáng Erik.
Cô đẩy cửa phòng ngủ, còn  bước , một dải lụa đen  phủ xuống  mắt.
 
Bạc Lỵ sững sờ, theo bản năng   đầu , cằm   một bàn tay giữ chặt, đồng thời, mắt  buộc chặt bằng dải lụa đen.
Tầm  ngay lập tức chìm  bóng tối.
Tất cả các giác quan đều  khuếch đại.
Bạc Lỵ cảm nhận   thở của Erik.
Nóng, khô, nguy hiểm.
Không    cô ảo giác , nhưng  thở của  tối nay so với bất cứ lúc nào  đây đều mang tính công kích hơn, xông tới từ phía , gần như tạo thành một thế bao vây.
Bạc Lỵ nghĩ, chẳng lẽ  cuối cùng cũng thông suốt  ?
Lúc , giọng  lạnh lùng trầm thấp của Erik vang lên bên tai cô: "Mỗi khi em  chuyện với họ,  đều  gi/ết c/hết họ."