66.
 
Bạc Lỵ gắng nhắm mắt , tim cô đột ngột thắt  vì cảm giác hụt hẫng.
Mất một lúc lâu, cô mới cúi đầu  lòng bàn tay .
Khi  rõ, tim cô càng hụt hẫng hơn, như đang mơ một giấc mơ rơi từ  cao xuống.
Đây là bàn tay của cô.
Cô  trở về.
Mấy tháng qua, bàn tay của Clermont   chăm sóc  ,  còn thô ráp như lúc mới xuyên  nữa. Những vết chai sần màu nâu vàng dần bong , trở nên bằng phẳng, mịn màng, nếu  chạm  thì gần như  thấy từng  vết chai.
 điều kiện ở thế kỷ 19  hạn, dù chăm sóc thế nào cũng  thể  như bàn tay ban đầu của cô.
 
Bàn tay của Bạc Lỵ  , móng tay sạch sẽ hồng hào, da trắng trẻo mịn màng, các khớp ngón tay thon dài.
Khi mới xuyên , cô luôn mơ về đôi bàn tay . Sau , khi  quen với bàn tay của Clermont, cô  mơ  đôi bàn tay ban đầu của  thì   nhớ rõ hình dáng cụ thể nữa.
Giờ đây, khi  thấy đôi bàn tay  một  nữa, tâm trạng của Bạc Lỵ vô cùng phức tạp,  mừng  buồn.
Mừng vì cuối cùng cô  trở về với cơ thể ban đầu.
 
Buồn vì  trở về đúng lúc .
Cô đau đầu xoa xoa thái dương.
Người bạn thấy cô hồn xiêu phách lạc, vô tâm vô tư thì tiện miệng hỏi: “Cậu uống rượu ?”
Bạc Lỵ khản giọng đáp: “…Không.”
“Điện thoại của  đang rung kìa.”
Lúc , Bạc Lỵ mới nhớ  rằng   trở về thời hiện đại và  thể dùng điện thoại.
Người hiện đại   cũng ôm điện thoại khư khư.
 
Mấy tháng trôi qua, Bạc Lỵ khi  thấy màn hình cuộc gọi đến  điện thoại   quen, giống như khi mới xuyên   thấy bàn tay của  khác .
Cô hít một  thật sâu, nhận điện thoại: “Alo?”
Đầu dây bên  là một giọng nam trong trẻo, lạ lẫm: “Lỵ Lỵ,  nhà em   ai…”
Bạc Lỵ cau mày: “Anh là ai?”
“David,” giọng nam than phiền, “ quên  ?”
Khi  thấy cái tên , phản ứng đầu tiên của Bạc Lỵ là một trong ba quý ông  mắng cô  báo.
 
Một lúc , cô mới nhớ  rằng  khi xuyên , cô cũng  một “ bạn” tên là David, một nam sinh viên đại học mà cô quen khi xem kịch, tính cách hài hước và thần thái trong sáng.
Bạc Lỵ  hẹn hò với   hai , và    ngấm ngầm  tiến xa hơn. Sau khi Bạc Lỵ khéo léo từ chối,   vẫn tiếp tục qu/ rố/i cô, thỉnh thoảng  đến chặn đường cô ở  cửa nhà.
Kiểu đàn ông như , chỉ cần thấy sợi dây thừng của Erik là sẽ ngoan ngoãn ngay.
…Chỉ là, bây giờ Erik  ở bên cạnh cô.
 
Bạc Lỵ nhắm mắt , cố nén nỗi đau trong lòng, khi mở mắt , cô  lấy  vẻ lạnh lùng tỉnh táo.
Cô bình thản : “Nếu  còn qu/ r/ối ,  sẽ kiện  tội qu/ rố/i t/ình d/ục.  nhớ là  vẫn còn  học  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-66-1.html.]
Lời  dứt, đối phương liền cúp máy.
 Bạc Lỵ  buông tha, cô gọi . Lại  cúp máy,  gọi ,   cúp.
Đến  gọi  thứ ba, đối phương  chặn  cô .
 
Là một diễn viên vô danh, Bạc Lỵ hiếm khi đối đầu trực diện với  khác như , sợ để  tai tiếng.
Cô vốn dĩ luôn dùng “lấy nhu chế cương”, để  chút thể diện cho đối phương, cũng là để  cho  một đường lui.
 khi tỉnh dậy trở về hiện đại,  yêu mất, sự nghiệp cũng mất, cô trở nên bực bội, trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh.
Cũng chính lúc , cô mới nhận  rằng  chỉ cô  thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Erik, mà Erik cũng  thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
… Cô  nghĩ  quá lý trí.
May mắn , cô  sớm lường  ngày , những gì cần  đều  , những gì cần dặn dò cũng  dặn dò.
 
Khi Erik tỉnh  và đối mặt với “t/hi th/ể” của cô, chắc sẽ  quá đột ngột.
Bỗng nhiên, giọng  của  bạn vang lên từ ghế lái: “Lỵ Lỵ, dạo    nhận kịch bản mới nào ?”
Bạc Lỵ: “Sao?”
Bạn: “Không  gì, chỉ là tớ thấy giọng  của    thật, giống giọng trong phim truyền hình Mỹ ‘Thời đại hoàng kim’ .”
Bạc Lỵ: “…”
 
Lúc  cô mới nhận  giọng  của  cũng   đổi.
Thật tồi tệ, cô  nhanh chóng sửa , nếu  sẽ giống như ở Anh học cách  của nữ hoàng, thu hút một loạt ánh mắt kỳ lạ.
Cả ngày hôm đó, phản ứng của Bạc Lỵ đều chậm hơn một nhịp.
Cô  suy nghĩ cẩn thận từng lời , để  lộ  cái giọng điệu khoa trương của thế kỷ 19.
 
editor: bemeobosua
 
Ban đầu, họ định  cắm trại hai ba ngày, nhưng  bạn thấy cô tâm trạng  ,  gì cũng   hứng nên ngày hôm   đưa cô về.
Bạc Lỵ  ngại, chủ động trả tiền mời bạn ăn một bữa.
Ăn xong, cô về nhà,  vật  giường, nhắm mắt .
Nó  giống như lúc cô mới thi đậu đại học, cô vui mừng khôn xiết,  chia sẻ tin vui  với bố , nhưng tin nhắn gửi   chìm  im lặng.
Một tháng , cô mới nhận  một câu “chúc mừng” đơn giản, thậm chí  hỏi han cô đóng học phí bằng cách nào, đến nỗi bây giờ cô vẫn còn gánh khoản vay sinh viên nặng nề.
Vì chuyện , ký ức về đại học của cô  mờ nhạt.
 
Con  sẽ tự động quên  những chuyện  vui, để tránh những cảm xúc chán nản chồng chất lên , khiến bản   thể thở nổi.
Bạc Lỵ suýt nữa  quên rằng cô từng cô đơn đến thế, nên mới lao đầu  thế giới hư cấu.
Một lúc lâu , cô đột ngột bật dậy,   bàn học, mở máy tính xách tay và tìm kiếm “Nikola Tesla”.
Cô chỉ tìm kiếm mà  hy vọng, nhưng  đột nhiên trợn tròn mắt.
Ch/ết ti/ệt!
Trong trí nhớ của cô, thời điểm nhà máy thủy điện Niagara  xây dựng là ít nhất  năm 1895, nhưng Wikipedia  hiển thị là năm 1893.