Là giọng của Erik.
Không giống với chất giọng trầm lạnh thường ngày, câu hỏi  của   đầy gấp gáp và khẩn thiết, tựa như lời lẩm bẩm điê/n loạn của một gã mất trí.
Bạc Lỵ giật , nhanh chóng  đầu .
Phía  cô   một ai.
Lúc , cô bỗng nhận , so với những món đồ nội thất  bảo tồn nguyên vẹn, giấy dán tường dường như mới  dán .
 
Tại    giấy dán tường?
Có  vì sửa chữa  nhà,  là … che giấu điều gì đó?
Bạc Lỵ nghĩ ngợi, lấy trong túi xách  một con d/ao gấp, quỳ  giường, rạch một đường  giấy dán tường.
Sau đó, cô dùng hai tay kéo vết r/ách, x/é to/ạc lớp giấy dán tường !
Khoảnh khắc  rõ thứ  lớp giấy dán tường, cô lập tức rợn tóc gáy.
Bạc Lỵ, Bạc Lỵ, Bạc Lỵ.
 
Bạc Lỵ Bạc Lỵ Bạc Lỵ Bạc Lỵ Bạc Lỵ Bạc Lỵ…
Trên tường,  là tên của cô.
Erik   liệu   phát /ên,  bóng ma của Bạc Lỵ thực sự đang á/m ảnh .
Ngày hôm đó,  đến nghĩa địa, đào q/uan t/ài của cô lên, dùng tay gạt lớp bụi  đó,  lật nắp qu/an t/ài.
Khoảnh khắc  rõ khuôn mặt cô, một cơn rùng  lạnh lẽo bỗng chạy dọc cơ thể .
Người bên trong,   cô.
 
Nét mặt vẫn là của cô.
 cảm giác  như một    xa lạ.
Có lẽ vì linh hồn của Bạc Lỵ  rời , nên th/i th/ể  trở nên b/iến d/ạng.
Tuy nhiên,  vẫn mang t/hi th/ể  , để phòng khi cô     chỗ trú ngụ.
Thế nhưng, dù   dùng hết sức để bảo quản, t/hi t/hể vẫn dần trương phình, th/ối r/ữa, khuôn mặt chuyển sang màu xám xanh, xương sọ trắng bệch lờ mờ lộ , và những con giòi trắng béo múp ẩn hiện giữa xương hàm.
Erik lạnh lùng quan sát, thầm nghĩ, nếu lúc , Bạc Lỵ tỉnh  trong cơ thể …
Thì thật  còn gì  hơn.
Những  trong rạp xiếc đó đều h/èn n/hát, thấy cô trong bộ dạng , chắc chắn sẽ c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ.
 
Hắn  thể đường đường chính chính gi/am gi/ữ cô.
Từ đó, chỉ   mới   cô, hôn cô, và gần gũi với cô.
Đáng tiếc, đây chỉ là một ảo tưởng  đẽ.
Cho đến khi th/i th/ể  chỉ còn là một bộ xư/ơng trắng, Bạc Lỵ vẫn  tỉnh .
Erik nhắm mắt , cất bộ xư/ơng trắng , vứt bỏ chiếc giường  ngấm nước d/ịch từ t/hi t/hể,   một chiếc giường gỗ trắc mới.
Ảo giác cũng bắt đầu từ lúc .
 
Ban đầu,  chỉ cảm thấy     trong phòng ngủ.
Sau đó, khi    bàn  việc, ghi  quá trình sửa chữa ngôi nhà,  luôn  cảm giác    bên cạnh, đang xem thứ gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-67-3.html.]
Có ,  thậm chí còn  thấy một bóng  mờ ảo, mảnh khảnh.
Ngay  mặt .
Chỉ cần một cái ,   nhận  đó là Bạc Lỵ.
Erik bất động  chằm chằm  cái bóng đó, gần như  dám thở, tim đập đ/iên cuồng, cơ thể như đang lên cơn sốt với một cơn ớn lạnh khủng khiếp, thấu x/ương.
 
Như thể  một bàn tay  m/oi tim   khỏi lồng ngực, phơi trần trong  khí lạnh lẽo.
  nhanh, cái bóng đó biến mất.
Trong suốt một năm  đó,  thỉnh thoảng   thấy bóng của Bạc Lỵ.
Đôi khi, cô là một cảm giác,  thể  thấy   thấy, chỉ  thể cảm nhận, như một luồng khí oxy để  sống sót.
Đôi khi, cô  là một luồng khí lạnh, nhanh chóng lướt qua da thịt , khiến tim  rung lên, lông tơ dựng .
Một đêm nọ,  thậm chí còn cảm nhận   ấm của cô.
Đêm đó,    xuống giường trong phòng ngủ của cô, chuẩn   ngủ, bên cạnh bỗng  cảm giác trũng xuống, một  ấm nóng hổi, lan tỏa theo những nếp nhăn  tấm ga trải giường, bao trùm lấy .
 
editor: bemeobosua
 
Một trực giác kỳ lạ mách bảo , đó chính là Bạc Lỵ.
Tay  bắt đầu run rẩy, cố gắng bình tĩnh  dậy, tưởng tượng Bạc Lỵ đang   mặt,  cúi s/át  tai cô, thì thầm hỏi: 
“… Bạc Lỵ, là em  ?”
  vẫn  thể che giấu  giọng điệu gấp gáp, khẩn thiết.
Không  tiếng đáp .
Cô  biến mất.
 
Có lẽ vì    bảo quản  t/hi th/ể của cô, nên cô   nơi trú ngụ, mới cứ quanh quẩn  mặt , giày vò t/hần k/inh .
Không    vì  quá lâu  gặp cô  , mà giới hạn của  đang dần dần hạ thấp.
Ban đầu,   c/hiếm hữ/u cô mãi mãi,  chằm chằm cô  rời mắt một giây.
Giờ đây,  chỉ mong cô cứ giày vò  như thế .
Tốt nhất là thường xuyên hơn, để  ngày đêm gặp ác mộng, mơ thấy cô.
 
Từ  đó, chỉ cần cô xuất hiện một ,  sẽ khắc tên cô lên tường.
Không  từ lúc nào,  tường  đầy chữ “Bạc Lỵ.”
Giống như mắc  một chứng nghi/ện b/ệnh h/oạn, bóng hình cô là liều thu/ốc giải, mặc dù mỗi  xuất hiện đều khiến nỗi đau của  tăng lên, nhưng cũng khiến  cam tâm tình nguyện chịu đựng.
 liều thu/ốc , vốn dĩ khó mà  .
Cuối cùng, một ngày nọ,  thức dậy, ng/ực như  /khoét một lỗ, trống rỗng vô cùng.
Từ ngày đó,   thể bắt  bóng hình của cô nữa.
Không cần   gương,  cũng  khuôn mặt  hiện giờ méo mó, đáng sợ đến mức nào.
Khi  giải cơn nghi/ện,  vui sướng tột độ, th/am l/am hít lấy  thở của cô  .
Thì khi lên cơn ng/hiện,   đau khổ, /ên cuồng đến bấy nhiêu.