Cô    ngoài  buổi tối vì quá mạo hiểm, quyết định ngủ  đây một đêm, sáng mai  .
Biệt thự  lẽ  bỏ trống quá lâu, bể chứa nước    dọn, vặn vòi , nước chảy  bẩn và vàng.
Ga cũng  cắt,  thắp  đèn khí.
Trên tủ đầu giường  một hộp diêm. Bạc Lỵ định thắp một cây nến, nhưng nghĩ  thì thôi, sợ gây sự chú ý với hàng xóm.
 
Cô trông gần như giống hệt với cơ thể cũ. Nếu  ai đó phát hiện  cô    đây, coi cô như hồn ma,  đồn đại khắp nơi, thì  lẽ đến việc mua vé tàu ở bến cảng cũng sẽ trở nên khó khăn.
Tốt nhất là  nên gây thêm chuyện.
Bạc Lỵ lấy tấm vải chống bụi  giường xuống, tạm bợ ngủ qua đêm.
Sáng hôm , cô  tiếng chuông nhà thờ đ/ánh thức. Mở mắt , vẫn còn mơ màng, cô thấy mới sáu giờ sáng.
 
Sau khi trở về hiện đại, cô  quen với thói quen ngủ muộn dậy muộn. Tỉnh giấc sớm như , đầu óc còn  choáng váng. Mãi một lúc , cô mới nhớ    trở  thế kỷ 19.
Cô thức dậy, dùng nước khoáng rửa mặt qua loa.
Bạc Lỵ mặc chiếc áo khoác đen, giấu khẩu s/úng lục nhỏ  túi trong, đội chiếc mũ cói cứng, cầm chiếc túi tote, xác nhận  còn sót thứ gì    khỏi biệt thự bằng cửa bí mật.
Trên đường , cô kéo vành mũ  thấp. May mà buổi sáng, những   ngoài đều là công nhân  . Họ  việc mệt mỏi, chân tay rã rời,    quan tâm đến khuôn mặt  vành mũ của cô.
Cứ thế, Bạc Lỵ đến  bến cảng.
 
Cô khá may mắn,  một con tàu khách sắp khởi hành  Paris, thuyền trưởng đang cho  rao gọi hành khách ở bến cảng.
Bạc Lỵ kéo thấp vành mũ, hòa  đám đông ồn ào, mua một vé khoang hạng hai,  nhét thêm ít tiền boa cho thủy thủ, nhờ   sắp xếp một khoang trống.
Người thủy thủ hiểu ý, nhận tiền một cách kín đáo và vẫy tay bảo cô lên tàu.
Mọi việc suôn sẻ đến mức gần như  thật.
Bạc Lỵ bước  khoang hạng hai, thấy môi trường khá ,  tủ quần áo, bồn rửa mặt, bồn cầu, cửa sổ mạn tàu còn  ánh nắng chiếu .
 
Ban đầu cô định mua vé khoang hạng nhất, nhưng nghĩ đến việc những  ở khoang hạng nhất thường mang theo  nhiều hành lý và một đám  hầu  huấn luyện bài bản. Cô  một  sẽ quá nổi bật.
Để tránh gây  những nghi ngờ  cần thiết, cô  từ bỏ ý định đó.
Lúc , tiếng chuông khởi hành vang lên đột ngột, tiếng còi tàu vang vọng khắp trời, con tàu từ từ rời bến.
Những ngày  tàu còn khó khăn hơn Bạc Lỵ tưởng tượng.
 
Cô     khái niệm về tàu  nước của thế kỷ 19, vẫn suy đoán tốc độ di chuyển bằng tư duy hiện đại, nghĩ rằng nhiều nhất chỉ hai, ba ngày là đến Paris.
Ai ngờ, cô  ở  tàu ròng rã một tháng.
Hỏi một thủy thủ mới , đáng lẽ chỉ cần nửa tháng là đến Paris, nhưng thuyền trưởng là  th/am l/am, cứ đến một bến cảng  dừng  hai ngày để đón khách.
Bạc Lỵ: “...”
 
Thảo nào khi đó trùng hợp đến ,  đến bến cảng   một con tàu  Paris, hóa  là vị thuyền trưởng  bụng đang đợi cô.
Sau một tháng, Bạc Lỵ  thuyền trưởng h/ành h/ạ đến mức  còn chút kiên nhẫn nào, chỉ  kết thúc chuyến  đau khổ  càng sớm càng .
Sau khi tàu cập cảng Pháp, cô còn   tàu hỏa mới đến  Paris.
Thực  cũng  thể  đường thủy,  thuyền từ sông Seine thẳng đến Paris, nhưng giờ đây Bạc Lỵ thấy nước là  thấy buồn bực, chỉ   đường bộ.
Tuy nhiên,  tàu hỏa cũng  hề dễ dàng. Một giờ chiều, tàu  trễ.
 
Phải đến một tiếng , tàu mới chầm chậm đến.
Nếu Erik  điện thoại, chắc cô  gửi hàng trăm bài  than vãn .
Giao thông thế  thì thật là khủng khiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-69-2.html.]
Lần , Bạc Lỵ   khó  nữa, mua vé khoang hạng nhất.
Nội thất khoang hạng nhất xa hoa như một phòng ngủ hạng sang, sàn trải thảm đỏ vàng, đồ đạc  từ gỗ gụ, thảm treo tường, tranh sơn dầu, bình phong, đồ sứ đều là hàng cao cấp tinh xảo.
 
Bạc Lỵ gọi một ly kem sô cô la và một đĩa sườn cừu nướng, tâm trạng u ám cuối cùng cũng khá hơn.
Phong cảnh ngoài cửa sổ liên tục  đổi, trời càng lúc càng tối, khung cảnh ven đường cũng dần  thêm  .
Lạ lùng là khi đến Paris,    mấy  xuống tàu, nhà ga cũng vắng vẻ một cách bất thường.
Bạc Lỵ  chiếc đồng hồ ở sân ga, mới sáu giờ chiều.
 
Thật kỳ lạ, ở New Orleans, sáu giờ chiều là lúc sôi động nhất. Paris là một thành phố lớn nổi tiếng thế giới, đáng lẽ  náo nhiệt hơn New Orleans mới .
Cô   khỏi nhà ga,   đường, cố gắng gọi một chiếc xe ngựa.
Ai ngờ,  đ/ánh xe  thèm  cô, cứ thế đ/ánh xe  mất.
Bạc Lỵ khó hiểu, thử gọi chiếc xe khác, nhưng cũng giống như chiếc , những  đ/ánh xe cứ thế chạy qua  mặt cô, một chiếc còn  b.ắ.n bùn lên ống quần cô.
Bạc Lỵ ngơ ngác.
Thấy sắp tối, cô   ngủ  gần nhà ga. Cô liếc thấy một quầy cà phê cách đó  xa,  chủ đang lau cốc bằng khăn, liền  tới.
 
editor: bemeobosua
 
Chủ quầy liếc  cô: “Cà phê bán hết .”
“ ,” Bạc Lỵ : “ chỉ  hỏi... tại  những chiếc xe ngựa   đón khách?”
Chủ quầy l.i.ế.m môi,  một tiếng: “Mới đến Paris ?”
Bạc Lỵ   khi xuống tàu,  vài tên lưu manh   theo cô từ lúc cô xuống khoang hạng nhất. Thế nên cô giả vờ tiếc nuối :
“Phải,   thua quá nhiều tiền ở sòng bạc, nên đến Paris nương tựa họ hàng.”
 
Vừa dứt lời, những ánh mắt bất hảo trong bóng tối  giảm  đáng kể.
“Thế thì cô đến nhầm chỗ ,” chủ quầy :
 “Gần đây Paris đang  ma, khiến lòng  hoang mang. Cứ một thời gian    ch/ết... Mỗi khi trời tối, các nhà đều khóa chặt cửa nẻo, hầu như   ai  ngoài. Nếu cô  sợ ch/ết,  thể thuê một chiếc xe ngựa ở đằng , tự  lái  thành phố.”
Nghe những lời , tim Bạc Lỵ đập mạnh.
Tưởng rằng  chuyến  mệt mỏi, cô sẽ  còn sức lực để mong đợi cuộc gặp gỡ, ai ngờ chỉ cần  thấy từ “ma”  cảm thấy m/áu dồn lên,  thở gấp gáp.
 
Cô thực sự quá nhớ Erik.
Hơn hai tháng  gặp, cô nhớ  đến mức  c/ắn một miếng, để  một dấu răng rõ ràng  cổ .
Bạc Lỵ hít thở sâu,  đến cửa hàng cho thuê xe đối diện nhà ga, bỏ tiền thuê một chiếc xe ngựa hai bánh mui trần.
Trên xe ngựa  một tờ báo,   là do khách thuê  để ,  chủ cửa hàng để sẵn.
 
Bạc Lỵ cầm tờ báo lên, mở  xem, một dòng tiêu đề lớn màu đen đập  mắt:
 “Chính quyền thành phố  lệnh: Người dân  hạn chế  ngoài  ban đêm!”
Cô nhíu mày, định  tiếp, thì đột nhiên phát hiện ngày tháng ở góc  bên  của tờ báo  vẻ  đúng.
Bây giờ   là năm 1890 ?
Tại  ngày  tờ báo  là năm 1892?
Cô chỉ ở  thế giới hiện đại hơn một tháng,  mà ở đây  trôi qua ba năm  ?